TBT Nguyễn Phú Trọng ca bài XHCN

Thanh Quang, phóng viên RFA

CUBA-VIETNAM-CASTRO-PHU TRONG  

AFP photo Cựu lãnh đạo Cuba Fidel Castro (P) trong cuộc gặp với Tổng Bí thư của Đảng Cộng sản Việt Nam, Nguyễn Phú Trọng (L) tại Havana hôm 13/4/2012.

 

Hôm 09/4/2012, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nói chuyện với cán bộ, học viên Trường Đảng cao cấp Nico Lopez ở Cuba khiến nhiều blogger phản ứng.

Chán...

Blogger Quê Choa thấy “Chán như con gián!” Tại sao chán? Vì, theo blogger Quê Choa, “đến nước này rồi mà ông Nguyễn Phú Trọng còn nói thế này”:

"Tổng Bí thư nêu rõ Xã hội chủ nghĩa mà nhân dân Việt Nam đang phấn đấu xây dựng là một xã hội dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh; do nhân dân làm chủ; có nền kinh tế phát triển cao, dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại và quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp; có nền văn hoá tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc; con người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện; các dân tộc trong cộng đồng Việt Nam bình đẳng, đoàn kết, tôn trọng và giúp đỡ nhau cùng phát triển; có Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân do Đảng Cộng sản lãnh đạo; có quan hệ hữu nghị và hợp tác với các nước trên thế giới."

Lời phát biểu này của ông Nguyễn Phú Trọng khiến blogger Quê Choa “nghĩ mãi không ra tại sao ông nói vậy”, vì đâu phải mãi ồn ào “mấy thứ đó” thì dân tin, thì CNXH tồn tại.

Blogger Quê Choa tin là ông “không thể không đỏ mặt” vì nếu không đỏ mặt thì mặt ông– vẫn theo lời Quê Choa – “hoặc là trơ hoặc là lú, hoặc vừa trơ vừa lú”. Nhưng blogger Quê Choa nguyện cầu rằng “xin Chúa cho thấy cả hai thứ đó, tổng bí thư của chúng con không có. A men!”.

Làm sao mà con em, mà nhân dân không bị lây nhiễm cái không khí dối trá khắp nơi nói dối, nói láo là lẽ sống, là phương tiện sống của mấy thế hệ con người...

Blogger Huỳnh Ngọc Chênh

Không biết lời phát biểu của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng như vậy có liên quan gì tới bài “Nghe những người CS nói chuyện” của blogger Huỳnh Ngọc Chênh hay không, nhưng qua đó, tác giả thú nhận rằng “ Là một chuyên gia… ‘nói dối có tổ chức, có chỉ đạo’ suốt gần 30 năm trời, mình quá rành 1001 kiểu nói dối mà chính bản thân mình và bạn bè mình đã lấy nói dối lem lẻm (by Nguyễn Khải), nói dối ‘cứ như không’ làm nhiệm vụ hàng ngày, ngay cả khi biết mình đang nói dối đồng bào nhưng vẫn cứ phải nói dối vì không nói dối mà nói thật thì… mất miếng cơm, mất chiếc ghế và có khi mất cái mạng như chơi!”. Và tác giả tâm sự:

"Từ ngàn đời nay, có lẽ trên đất nước Việt Nam này, không có một một gia đình nào, một chế độ nào lại giáo dục cho con em, cho công dân mình đừng có sống trung thực và phải biết… nói dối! giỏi nói dối! nói dối tỉnh bơ! nói dối không biết ngượng! nói dối càng nhiều thành tích càng cao!... Cũng thật là buồn, là nhục...khi tới hôm nay, một số kẻ vẫn ôm lấy cái số tác phẩm nói dối hoành tráng cực kỳ mà chẳng ai còn thèm đọc, thèm dùng đó để kể công kiếm chút ân huệ cuối cùng, mặc dầu đã biết là giải thưởng này nọ chỉ là cái "bia mộ sang trọng cắm lên một cuộc đời văn học nghệ thuật đã kết thúc!" Làm sao mà con em, mà nhân dân không bị lây nhiễm cái không khí dối trá khắp nơi nói dối, nói láo là lẽ sống, là phương tiện sống của mấy thế hệ con người..."

Từ quá bệ rạc...

VIETNAM-POLITICS-COMMUNISM-PARTY

Một cửa hàng bán hàng tuyên truyền chính trị có cả chân dung của nhà lãnh đạo cộng sản Karl Max, Lenin tại Hà Nội hôm 01/2/2012. AFP photo

Trong khi Tổng Bí Thư sang Cuba nói về Xã Hội Chủ Nghĩa thì người ta lại liên tưởng tới Các Mác, cha đẻ của những lý thuyết hình thành chủ nghĩa cộng sản. Tác giả Hạ Đình Nguyên, qua bài “ ‘Các Mác’ và các ‘Bác’ ” được nhiều mạng phổ biến, tâm sự với nhiều “bác cách mạng” hiện đã về hưu, mà theo tác giả, “cả đời các bác dành cho chiến đấu, băng rừng, lội suối, sống trong bưng biền, cả các bác sống và hoạt động ở nội thành, len lỏi giữa cái sống, cái chết trong đường tơ kẻ tóc…”. Tác giả lưu ý:

"Các bác cắm cúi xây dựng chủ nghĩa xã hội. Nó cứ vướng mắc lung tung, càng ngày càng ngỡ ngàng với cái “30 năm kinh nghiệm” rất khó nuốt. Khó khăn lại chồng chất khó khăn. Các bác hiểu thời cuộc, chịu đựng, không than vãn và cố gắng hết sức mình.

Mỹ thua cuộc, bèn quay ra cấm vận, mà thật ra cũng chưa thể nói thế! Ta đâu cần chơi với Tư bản. Đó là kẻ thù. Ta chơi với phe ta là đã đủ! Nhưng thật bất ngờ, chỉ mới chấm dứt chiến tranh có 4 năm sau, anh Ba Trung Quốc bỗng dưng chơi xấu, tràn quân vào phía Bắc, xua quân Khmer Đỏ đánh vào phía Tây Nam, lại toan chơi đường biển cùng đánh úp vào miền Trung. Ghì chân, ghịt đầu, chặt vào lưng. .....

Anh Hai Liên Xô to khỏe, bất ngờ lăn đùng ra chết, mà “tự diễn biến” chứ không ai thọc gậy hay tay chân gì vào đây cả! Anh Ba lại không ngừng cho bọn thảo khấu quấy phá, lấn chiếm từng chút đất biên giới một cách bần tiện, rồi chiếm liền 5 đảo ở Trường Sa, hà hiếp ngư dân đánh cá ở Hoàng Sa, lũng đoạn kinh tế trên nhiều mặt, tạo nên những vùng “tô giới” trong đất liền, đồng thời gây áp lực với tuyên bố “đường lưỡi bò” gây bất bình trong khu vực và thế giới."

Với Việt Nam (kể xa là 80 năm; nói gần, từ ngày chấm dứt chiến tranh đến nay gần 40 năm) chỉ thấy ngổn ngang và bệ rạc mọi mặt. Vậy học thuyết chủ nghĩa Mác là gì?

Tác giả Hạ Đình Nguyên

Như vậy thì, theo tác giả, “phe XHCN nay còn đâu?”. Trong khi đó, xã hội XHCN trong nước hiện giờ quá phức tạp khi “tham nhũng đều khắp, có hệ thống, các giá trị sống đều bị phá vỡ, nói dối và cách sống hai mặt”. Tác giả nêu lên câu hỏi:

"Tại sao nó lại lần lượt đổ đốn ra như thế? Nó sai từ đâu? Từ gốc hay do người thực hiện? Tại sao nó vẫn còn được “nhân danh” như một “quy hoạch treo”, bao trùm đời sống tinh thần và vật chất trên cả nước, mà sẽ không hy vọng có ngày “khởi công”? Sự thể hẳn là bất ổn, và bất ổn triền miên! Các bác cần tìm hiểu cho ra ngọn nguồn là cũng phải. Vâng, cái “quy hoạch treo xã hội chủ nghĩa” này không có nước nào làm được. Với Việt Nam (kể xa là 80 năm; nói gần, từ ngày chấm dứt chiến tranh đến nay gần 40 năm) chỉ thấy ngổn ngang và bệ rạc mọi mặt. Vậy học thuyết chủ nghĩa Mác là gì?”

...đến nhiễu nhương

Nếu blogger Quê Choa “Chán Tổng bí thư như con gián!”, thì blogger Hà Văn Thịnh “e là chỉ có từ chán ngán” khiến ông tự hỏi “Viết thế nào và viết cái gì đây ?”. Mở đầu bài “Viết thế nào và viết cái gì đây ?”, GS Hà Văn Thịnh e rằng chỉ có thể dùng hai từ “chán ngán” nếu không muốn dùng từ tuyệt vọng để “ít đau đớn, ít xúc phạm” hơn đối với các bậc dân chi phụ mẫu của nhà nước ngày nay.

clip_image003

Người dân tập trung trước UBND xã Phú Túc hôm 17-04-2012, đòi chính quyền thả người bị công an bắt giữ. RFA files

Nhưng sao tác giả lại “chán ngán” ? Vì ông tự hỏi tại sao lại có thể dung thứ cho những quan chức gây nên bao tội ác cho quê hương, dân tộc này mà “cứ tiếp tục ngênh ngang tồn tại và lộng hành khơi khơi như ở chốn chỉ có sa mạc và trừu ?”. GS Hà Văn Thịnh viện dẫn những thí dụ cụ thể, từ vụ Tiên Lãng, qua đó, ông chủ tịch huyện sai trái, bị kỷ luật bỗng nhiên “ngồi tót điếm đàng”, “hoá thân” thành quan Sở Nội Vụ vốn có chức năng cơ cấu quan chức, sắp xếp, tổ chức cán bộ, mở đường cho sai phạm tiếp nối… cho đến vụ nhân vật chủ chốt trong tập đoàn Sông Đà mà hằng chục năm chưa quyết toán xong lại “nhảy một phát” thành Phó Bí thư tỉnh uỷ, rồi Tổng Giám đốc một tập đoàn chỉ biết “ vơ vét tài nguyên để bán”, rồi bỗng dưng thành Bộ Trưởng chủ trương đóng càng nhiều phí giao thông càng yêu nước !

Tác giả không quên đề cập tới nhiều “nỗi ê chề” khác, như việc dân khiếu kiện, người viết bài phê phán cái sai thì có “chế độ chụp ảnh lưu hồ sơ, theo dõi và chờ xử lý”, các quan chức Hải Phòng không chấp hành lệnh trên mà chẳng hề chi, cái “đập to đùng nứt chảy ào ào mà cứ “vô liêm sỉ, càn dỡ bóp miệng dân bằng cụm từ ‘chẳng hề chi’ ”. Theo GS Hà Văn Thịnh thì nói lấy được như vậy là khinh khi, xúc phạm nhân phẩm của 90 triệu dân tới mức tột cùng, khẩu hiệu “sống và làm việc theo Hiến pháp và luật pháp” trở thành ‘trò hề tức tưởi” trong khi “dân luôn sống, ứng xử trọn nghĩa, thấu tình”. Tác giả kết luận:

"Tất cả những gì sai phạm (tội ác) của không ít kẻ đương chức đương quyền tôi đã viết và góp đôi dòng phê phán lâu nay. Viết nhiều đến mức khi đau hơn, cay đắng hơn, chẳng còn biết viết cái gì… Chẳng lẽ đến mức ấy mà những người có trách nhiệm vẫn không thể quên việc phủi quần, chùi ghế để tọa nhục, hành đau, coi dân như bèo bọt, nghênh ngang lộng hành, hoan lạc và dối trá mãi sao?"

Tình trạng nhiễu nhương ấy có lẽ cũng trong chiều hướng mà blogger Huỳnh Ngọc Chênh nhận thấy có quá nhiều sự việc phát sinh trong thời gian qua khiến ông “suy nghĩ về cái gì đó khó hiểu đang xảy ra”.

Bây giờ Trung Cộng là cái gì của Việt Nam? Có phải là mẫu quốc? Là kẻ thống trị? Tại sao lại bắt cả nhân dân rúm ró hèn nhược trước chúng?

Blogger Huỳnh Ngọc Chênh

Qua bài “Có một điều gì đó rất Lã Bất Vi”, tác giả lưu ý nhiều điều khó hiểu, từ bia ghi công Vua Quang Trung đánh tan “giặc Tàu” đã bị đục bỏ để thay bằng 1 tấm bia vô thưởng vô phạt, bia kỷ niệm người lính VN chiến đấu chống “quân TQ xâm lược” bị đục bỏ chữ “TQ xâm lược”, bia anh hùng chống TQ xâm lược Trường Sa ở đảo Gạc Ma bị đục bỏ chữ “anh hùng”, cờ 6 sao xuất hiện khi các lãnh đạo Việt-Trung viếng thăm qua lại, VN hạ mình giao tiếp với cấp tỉnh của TQ cho tới việc giới cầm quyền trấn áp tàn bạo người biểu tình yêu nước, giam giữ vô lý những người từng tham gia chống TQ xâm lược, cấm đoán, gây khó dễ các buổi hội thảo, phim ảnh nói lên sự thật về Hoàng Sa-Trường Sa, cấm thanh niên yêu nước mặc y phục với ký hiệu “No U” để phản đối đường lưỡi bò của Bắc Kinh…Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh nêu lên câu hỏi:

"Tất cả những sự việc đó nói lên điều gì? Ai chủ trương làm những điều nầy? Ai lén lút giật dây để tạo ra nhiều lần "sai sót" một cách cố ý?Ngày trước, miền Nam bị 500.000 quân Mỹ chiếm đóng, chính quyền miền Nam cũng do họ tạo dựng nên, thế nhưng nhân dân miền Nam không hề sợ sệt Mỹ. Ai cũng có thể công khai chửi bới "Đế Quốc Mỹ", báo chí miền Nam công khai chỉ trích Mỹ, cờ Mỹ bị đốt công khai giữa Sài Gòn, xe Mỹ bị sinh viên học sinh ném bom xăng trên đường phố...

Bây giờ Trung Cộng là cái gì của Việt Nam? Có phải là mẫu quốc? Là kẻ thống trị? Tại sao lại bắt cả nhân dân rúm ró hèn nhược trước chúng? Tại sao nhà cầm quyền lại nịnh nọt bợ đỡ chúng? Đường đường một quốc gia độc lập mà lại tự nguyện xếp ngang hàng với một tỉnh biên giới của chúng là cớ gì?"

T. Q.

Nguồn: rfa.org

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn