Hỏi và đáp về Phong trào Dân chủ Việt Nam (Bài 2)

Nguyễn Vũ Bình

Nguyễn Vũ Bình (sinh năm 1968), là một nhà bất đồng chính kiến, đã từng làm việc tại Tạp chí Cộng sản – cơ quan lý luận chính trị của Đảng CSVN. Năm 2000, ông làm đơn xin thành lập đảng Tự do – Dân chủ, đồng thời xin nghỉ việc ở Tạp chí Cộng sản, nhưng tháng 1- 2001 ông lại bị TCCS buộc thôi việc. Sau đó, ông cùng 16 người khác đã viết một thư mở đến chính quyền kêu gọi cải cách chính trị và trả tự do cho các tù nhân chính trị. Ông ủng hộ việc thành lập ‘Hội nhân dân giúp Đảng - Nhà nước chống tham nhũng’ và trở thành thành viên sáng lập của CLB Dân chủ cho VN.

Ngày 21-7-2002, sau khi gửi một bài điều trần tới Ủy ban Nhân quyền của Quốc hội Hoa Kỳ về tình hình vi phạm nhân quyền ở VN, ông đã bị Công an khám nhà, tịch thu tài liệu, sách vở, bị giam lỏng và phải thường xuyên trình diện.

Sau khi đưa lên Internet bài viết về vấn đề biên giới Việt - Trung, trong đó chỉ trích Chính phủ đã làm thiệt hại hàng trăm kilomet vuông đất đai của VN, ông chính thức bị bắt và bị giam 7 năm vì bị buộc tội “làm gián điệp”.

Sau khi thi hành xong án tù, được trả tự do, Nguyễn Vũ Bình vẫn tiếp tục sự nghiệp đấu tranh vì độc lập dân tộc và dân chủ xã hội.

BVN xin giới thiệu tiếp bài thứ 2 trong chùm bài giới thiệu về phong trào dân chủ ở Việt Nam dưới hình thức vấn đáp nhằm phổ biến kiến thức tự do dân chủ đến đông đảo bạn đọc của Nguyễn Vũ Bình.

Bauxite Việt Nam

Câu hỏi: Phong trào Dân chủ có từ bao giờ?

Trả lời: Theo khái niệm rộng và chung nhất (Phong trào Dân chủ là toàn bộ những hoạt động của người dân hướng tới, nhằm dân chủ hóa đất nước), Phong trào Dân chủ có từ cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, với các bậc tiền bối như Phan Châu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh... Tuy nhiên, đó là những hoạt động đơn lẻ, không có tính chất liên tục. Vì vậy, có thể lấy mốc năm 1975 làm mốc chung của Phong trào Dân chủ. Từ năm 1975 trở đi, các hoạt động đấu tranh rộng khắp, lại vừa mang tính liên tục, kế thừa.

Câu hỏi: Phong trào dân chủ trải qua một thời gian dài như vậy, có phải có những giai đoạn, thời kỳ khác nhau hay không?

Trả lời: Đúng vậy, Phong trào Dân chủ trải qua một thời gian dài nên có nhiều giai đoạn, thời kỳ khác nhau. Có thể chia Phong trào Dân chủ thành 4 giai đoạn, mà mỗi giai đoạn có một đặc trưng riêng. Giai đoạn từ 1975 - 1988, giai đoạn 1988 - 2000, giai đoạn 2000 - 2007, và giai đoạn từ 2007 đến nay.

Sẽ không còn ‘mở đường cho người ta tiến’?

Minh Quân

Đã hoàn toàn biến mất khái niệm ‘mở đường cho người ta tiến’ trong phát ngôn mới nhất của Nguyễn Phú Trọng, nếu so sánh với những phát ngôn về cùng chủ đề của chính ông ta trước đó.

“Thực tế những vụ vừa qua ai cãi được không và tại sao được dân đồng tình như thế. Đây là bài học rút ra để làm tiếp. Các cử tri cứ yên tâm không bao giờ chùn lại, chùng xuống hay mệt mỏi. Ai nhụt chí thì dẹp sang một bên cho người khác làm” - đại biểu quốc hội Nguyễn Phú Trọng ‘báo bài’ trong một cuộc tiếp xúc cử tri tại hai quận Tây Hồ và Ba Đình vào ngày 24/11/2018.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYDVUUv7NO4ybb8NYV1818tc0y0D_IcjTs8s8FiEAgT-5L-dyekqdsZWWf3c-6mnfUGq-zlbJK4Sx47qDqBWB6BjvhePXLdeVknW_tDfBunvDhgk6nioIokWOgBeONQHMkAj6tmKy9Gw/s640/thumb_12.jpg

‘Mở đường cho người ta tiến’ là một cách nói của ông Trọng vào năm 2017, trước thời điểm khởi tố bắt giam Đinh La Thăng. Khi đó, ông Trọng còn đang vướng vụ ‘bắt cóc Trịnh Xuân Thanh’ và không biết do chủ ý hay bởi lực bất tòng tâm, ông ta đã không xử lý cựu ủy viên trung ương, cựu bộ trưởng công thương Vũ Huy Hoàng - tác giả của 2/3 trong số 12 dự án đầu tư ngàn tỷ đồng bị đắp chiếu gây lãng phí tại Bộ Công thương, mà chỉ có thể thốt lên ‘Bị kỷ luật như thế đã đủ đau chưa!’ - như một cách nói đượm tâm thế bất lực của ‘Bậc nhân kiệt thế thiên hành đạo’.

Việt Nam cần nhanh chóng phê chuẩn 3 công ước cơ bản của ILO

Minh Châu

Dường như Quốc hội Việt Nam đang lúng túng khi bà Nguyễn Thị Kim Ngân đã đặt bút ký Nghị quyết số 72/2018/QH14 “Phê chuẩn Hiệp định Đối tác Toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương cùng các văn kiện liên quan” (tên tiếng Anh là Comprehensive and Progressive Agreement for Trans-Pacific Partnership, sau đây gọi tắt là Hiệp định CPTPP), với chú thích đánh số 5 ghi “Trong trường hợp có tranh chấp, Việt Nam sẽ không bị trừng phạt thương mại trong vòng 3 năm đối với tất cả các nghĩa vụ và 5 năm liên quan đến 2 nghĩa vụ về “Quyền tự do liên kết” và “Quyền thương lượng tập thể”.

Hai nghĩa vụ này còn nằm trong nội hàm của Hiệp định Thương mại tự do EU- Việt Nam (EVFTA, EU-Vietnam Free Trade Agreement).

ILO khuyến nghị gì với Chính phủ Việt Nam?

Theo tài liệu của Dự án Thúc đẩy quá trình Việt Nam xem xét gia nhập và thực hiện các Công ước (NIRF/EU) tiến hành từ 27-9-2016 đến 31-12-2018 giữa các đối tác gồm có Liên minh Châu Âu, Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội Việt Nam, Ủy ban các vấn đề xã hội, Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội Việt Nam, Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam, Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam [http://bit.ly/2FEMRdV], thì bên cạnh những nỗ lực thực hiện tất cả các quyền và nguyên tắc cơ bản trong lao động, EVFTA kêu gọi những nỗ lực “được duy trì liên tục” nhằm phê chuẩn 3 Công ước cơ bản của ILO (International Labour Organization) mà Việt Nam chưa phê chuẩn: Công ước về Quyền Tổ chức và Thương lượng Tập thể, năm 1949 (Công ước số 98) ; Công ước về Xóa bỏ Lao động Cưỡng bức, năm 1957 (Công ước số 105) và Công ước về Quyền tự do hiệp hội và Bảo vệ Quyền được Tổ chức, năm 1948 (Công ước số 87) .

Ngoài ra xét đến sự gia tăng số lượng nạn nhân của lao động cưỡng bức, hình thức nô lệ hiện đại và nạn mua bán người trên toàn cầu, Nghị định thư năm 2014 kèm theo Công ước về Lao động Cưỡng bức, năm 1930 tức Công ước số 29 cũng cần được cân nhắc trong nội dụng này với Chính phủ Việt Nam.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiYowNTtSO3I_o_cruEPDzhaiBEXMflq-YFsgnvVSD3X_C-Y2vlnX9j98iWfH0IJOHRrIndFQWGPflkoBtpRW3utbqTNjybrJkLrSnJ5zv0KbOz_8kx5sbDgOrgch6j0TIdc0J9ljMHgJo/s320/rsz_attension_city_of_ct_employees_july.jpg

Ảnh minh họa

Các quyền được đề cập trong Tuyên bố năm 1998 của ILO được quy định trong 8 Công ước cơ bản của ILO, với nền tảng là: (1) tự do liên kết và công nhận một cách thực chất quyền thương lượng tập thể (Công ước 87 và 98), (2) loại bỏ tất cả các hình thức lao động cưỡng bức hoặc bắt buộc (Công ước 29 và 105), (3) xóa bỏ lao động trẻ em (Công ước 138 và 182), và (4) xóa bỏ phân biệt đối xử trong việc làm và nghề nghiệp (Công ước 100 và 111).

Tất cả các quốc gia thành viên của ILO, bao gồm Việt Nam, đều phải tôn trọng các quyền phổ quát này. Tuy nhiên cho đến nay Việt Nam vẫn chưa phê chuẩn 3 Công ước cơ bản là Công ước 87 [http://bit.ly/2BuJ1zI], 98 [http://bit.ly/2Dkuodc] và 105 [http://bit.ly/2SbOwZO] liên quan đến quyền tự do liên kết, quyền thương lượng tập thể và loại bỏ lao động cưỡng bức.

Hiện tại Việt Nam đã phê chuẩn CPTPP và đang tích cực theo đuổi ký kết các hiệp định thương mại tự do cũng như các hiệp định đầu tư như EVFTA, nên thay vì vịn cớ chuyện Việt Nam sẽ không bị trừng phạt thương mại trong vòng 3 năm đối với tất cả các nghĩa vụ và 5 năm liên quan đến 2 nghĩa vụ về “Quyền tự do liên kết” và “Quyền thương lượng tập thể”, Quốc hội Việt Nam nên thấy rằng CPTPP đã tiếp thêm ngoại lực, cùng với các yếu tố nội lực để Việt Nam tôn trọng và thúc đẩy Tuyên bố của ILO về các nguyên tắc và quyền cơ bản trong lao động, một phần nội dung của Chương Thương mại và phát triển bền vững trong EVFTA.

Cộng sản Việt Nam trước cuồng phong tự rã

Phạm Trần

Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng cảnh báo rằng: “Suy thoái về mặt chính trị còn nguy hiểm hơn cả kinh tế”. Ông nói: “Đây là vấn đề vô cùng hệ trọng, là vấn đề chiến lược liên quan đến tự diễn biến, tự chuyển hóa trong nội bộ” (Theo VietNamNet, ngày 24/11/2018)

Ông Trọng nói như thế tại cuộc tiếp xúc cử tri các quận Ba Đình, Tây Hồ, Hà Nội, ngày 24/11/2018, nhân khi đề cập đến trường hợp Giáo sư, Tiến sỹ Chu Hảo, nguyên Thứ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ bị khai trừ Đảng vì ông đã “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa”.

Ông Trọng nói: “Nhân đây báo cáo các bác vì sao xử lý kỷ luật ông Chu Hảo. Đây có phải tham nhũng đâu. Tự diễn biến, tự chuyển hóa trong mỗi con người biến mình thành người khác lúc nào không biết, nó lái con đường của chúng ta đi vô cùng phức tạp”.

Đảng quyết định loại Giáo sư Hảo khỏi hàng ngũ xảy ra tại kỳ họp thứ 31 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương (từ ngày 12 đến 14/11/2018), nhưng trước đó 20 ngày, ngày 26/10/2018, ông Hảo đã tự ý lìa khỏi đảng. Như vậy khi loại một người không còn là đảng viên thì có khác nào đấm vào chiếc thùng rỗng tuếch.

Lý do Giáo sư Hảo ra đảng là để phản đối Uỷ ban Kiểm tra Trung ương (KTTƯ) đã công bố kết luận tại kỳ họp thứ 30, từ ngày 17 đến 19/10 (2018) lên án ông “suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Kết luận của KTTƯ viết: “Ông Chu Hảo đã vi phạm quy định về những điều đảng viên không được làm, có những bài viết, phát ngôn có nội dung trái với Cương lĩnh chính trị, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị, quy định của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước…Vi phạm, khuyết điểm của ông Chu Hảo là rất nghiêm trọng, làm ảnh hưởng đến uy tín của tổ chức đảng, tác động xấu tới tư tưởng xã hội, đến mức phải xem xét, thi hành kỷ luật”.

Nhưng nguyên Thứ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ, Giáo sư Chu Hảo, đồng thời là Giám đốc, Tổng Biên tập Nhà xuất bản Tri thức thuộc Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam, đã bác bỏ kết luận này. Ông viết trong tuyên bố ra khỏi đảng: “Đây là nột bản cáo trạng vô căn cứ và thâm độc nhằm không những đe dọa riêng tôi mà cả những người đồng chí hướng. Tôi cực lực phản đối và không chấp nhận bản kết luận này”.

SỰ THẬT SAU CÂU NÓI

Như vậy, khi chính thức phải lên tiếng về vụ Giáo sư Chu Hảo, một trí thức nổi tiếng trong và ngoài nước, đồng thời là cựu Thứ trưởng một bộ trong Chính phủ vì “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” là ông Trọng đã phải thừa nhận tình trạng suy thoái tư tưởng trong đảng không còn lẻ tẻ ở một số cá nhân thiếu rèn luyện và kém trình độ học vấn. Nó đã leo lên thượng tầng và bành trướng sang giới có học rồi. Có điều là người ta giữ trong bụng cho khỏi phiền hà trong lúc chưa có cơ hội bộc lộ mà thôi.

Bằng chứng là phản ứng chống quyết định đảng “hạ bệ” ông Chu Hảo, người có công đầu đưa công nghệ thông tin điện tử (Internet) vào Việt Nam từ năm 1995, đã nổi lên trong cộng đồng trí thức và các nhà khoa học trong và ngoài nước.

Một số người nổi tiếng như Nghệ sỹ Kim Chi, Nhà văn Nguyên Ngọc, Phó Giáo sư, Tiến sỹ Mạc Văn Trang, nguyên Đại sứ Nguyễn Trung, nhà báo Võ Văn Tạo v.v… đã kéo nhau bỏ đảng.

Nghệ sỹ Kim Chi viết trên Facebook cá nhân ngày 04/11/2018: “Lẽ ra tôi đã làm việc này cách đây gần ba năm trước, khi ông Nguyễn Phú Trọng tái đắc cử Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam. Bởi tôi biết ông Trọng một mực theo đuổi chủ nghĩa xã hội – con đường tăm tối không có tương lai cho đất nước, đi ngược xu thế tiến bộ của nhân loại.”

Bảo vệ quyền riêng tư và giúp đỡ

Thục Quyên

Gần suốt tuần qua, tin cô Lê Thu Hà đáp máy bay về Việt Nam dấy lên làn sóng báo động, báo tin, cắt nghĩa, buộc tội, bênh vực, lại còn thêm dõng dạc chẩn bệnh, rồi luôn tiện phô trương hiểu biết về cách chữa trị và thời gian cần chữa trị. Nhiều người  nhân đó quay ra cãi cọ, trách cứ, rồi đả kích nhau, nếu không thì đưa ý kiến cho người khác làm, thí dụ như đề nghị bà con Việt Nam ở Đức nhất là LS Đài cùng vợ nên lo chăm sóc cô Thu Hà. Ấy là chưa kể có người còn rủa toàn bộ cộng đồng VN tại hải ngoại là nhỏ nhen, kèn cựa nhau v.v. nên cô Thu Hà cô đơn, khó sống (lẽ dĩ nhiên đây có thể lả dư luận viên nhưng liệu mọi người đọc có đủ tinh tế để nhận ra?)

Ngày 27/11/2018, khi không còn ai nhắc nhở gì tới cô Thu Hà nữa, những người thích lên tiếng theo "sự kiện" đã có những sự kiện khác để chú ý, thì chính cô đã post lên  FB của mình một bài viết kết tội LS Nguyễn văn Đài, người cô đã hợp tác làm việc trong Hội Anh em Dân chủ, là:

"phao tin đồn nhảm rằng tôi bị tâm thần, cố tình hạ uy tín của tôi để nhằm bảo vệ mình" Trong một Stt trả lời một người khác, cô Thu Hà viết

Cô Thu Hà có lý khi giận dữ vì người ngoài (ngay cả nếu là người trong gia đình) đưa tin cô bị tâm thần, bất kể điều này đúng hay sai, vì vấn đề sức khỏe thuộc quyền riêng tư của cô.

Mặt khác, không thấy cô Thu Hà đưa bằng chứng là LS Đài đã làm điều cô bắt tội. Nếu không đúng, LS Đài có thể kiện cô về tội sỉ vả ông là: "lưu manh, bỉ ổi, ti tiện". Nhưng trong khi chờ đợi thì những người nào viết bài đưa tin quả quyết là cô Hà bị bệnh mà không hề được LS Đài "mớm" (như cô Hà bắt tội) thì hãy can đảm chịu trách nhiệm, lên tiếng cải chính, không để LS Đài chịu oan.

Quan trọng: bảo vệ quyền riêng tư

Theo điều 17 của Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị

1. Không ai bị can thiệp một cách tuỳ tiện hoặc bất hợp pháp vào đời sống riêng tư, gia đình, nhà ở, thư tín, hoặc bị xâm phạm bất hợp pháp đến danh dự và uy tín.

2. Mọi người đều có quyền được pháp luật bảo vệ chống lại những can thiệp hoặc xâm phạm như vậy.

Cô Lê Thu Hà đang sống chính thức tại Cộng hoà Liên bang Đức, có phương tiện liên lạc với gia đình và bạn bè, thí dụ bằng điện thoại (theo tin do bà Minh, mẹ cô, cung cấp. Ngay cả khi bay về Việt Nam, Thu Hà đã điện thoại khi máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài, và khi đã trở về Đức, Thu Hà cũng lại gọi báo tin và nói cúp điện thoại vì mệt).

Đọc Facebook của Thu Hà suốt nhiều tháng sau này, Thu Hà làm thơ, viết và trưng ảnh với áo quần đúng mốt, trang điểm đẹp đẽ, đi du lịch nhiều thành phố Đức và Âu châu, đi học..., than là nhớ mẹ nhưng cũng khoe với mẹ là hội nhập nhanh hơn người khác...

Vụ Trần Bắc Hà (I & II)

Thường Sơn

1. Nếu Trần Bắc Hà bị bắt

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLsCkcdarvvloEMSR6aPrfmK0OnRJR7ijFjnbG7qZ5LySy2hSbQffiQR_lySo7gaVA2gsTm39tfrzGrdEzj43BAo4fAHbw0scMyGH-TpymEsIU2kk6zZuKDBxTlxH-bMvXFlQRRIif_A/s640/26814423_1552820828146389_2870885206514724947_n.png

Ảnh: Ông Trần Bắc Hà (áo xanh, bìa phải) ngồi chắp tay “niệm phật” cùng vợ chồng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Ít lâu sau, Thủ tướng Dũng bị “quả báo” tại đại hội 12 của đảng cầm quyền. Ảnh: vietnamthoibao.org

Ngày 28/11/2018, một facebooker có nick là Phạm Việt Thắng đã đưa tin hàm ý về Trần Bắc Hà đã bị bắt tại Campuchia.

FB Phạm Việt Thắng đã nổi lên trong thời gian gần đây về quan điểm ủng hộ nhiệt thành công cuộc ‘đốt lò’ của Nguyễn Phú Trọng. Thậm chí gần đây FB Phạm Việt Thắng còn vượt hơn cả FB Trương Huy San và FB Lê Nguyễn Hương Trà về… tin nội bộ.

Cứ xét theo cách đưa tin của Phạm Việt Thắng cùng một số tờ báo nhà nước, sẽ không quá võ đoán để cho rằng Trần Bắc Hà rất có thể đã bị bắt thật.

Nhìn lại năm 2017

Trần Bắc Hà là một nhân vật gây sóng gió trên thương trường Việt Nam không chỉ bởi những vụ làm và ‘ăn’ khổng lồ, mà còn bởi từ mấy năm qua nhân vật này mang tần suất được đồn đoán ‘bị bắt’ thuộc lại cao nhất, thậm chí còn cao hơn cả một đồng nghiệp của ông Hà là cựu thống đốc Ngân hàng nhà nước Nguyễn Văn Bình - người hiện nay đang nghiễm nhiên nằm trong Bộ Chính trị và giữ chức Trưởng ban Kinh tế trung ương.

Ngày 9/8/2017, Huy Đức (Trương Huy San) “ngẫu hứng” đăng một status trên facebook của ông với tựa đề vỏn vẹn “Bắc Hà”. Tuy chẳng viết gì về chuyện ông Trần Bắc Hà – cựu Chủ tịch hội đồng quản trị của Ngân hàng Đầu tư và Phát triển – bị công an bắt hoặc có thể bị bắt, Huy Đức chỉ mô tả kèm hình ảnh “Trong bức ảnh này (Bogaya, Ấn Độ), khi xếp bằng dưới gốc bồ đề nơi được cho là Phật tổ từng ngồi, Bắc Hà (phải cùng) là người duy nhất có dáng điệu rúm ró khác thường. Đây là giai đoạn mà ở quốc gia này, Bắc Hà chỉ "dưới Ba Dũng" và hách dịch với phần còn lại, vậy nhưng khi đối diện với thần linh nhìn ông ta vô cùng sợ hãi”. Cùng ngày, chỉ số chứng khoán Việt Nam lao dốc đến hơn 2%.

Một sự trùng hợp đáng điên đảo đối với ông Trần Bắc Hà là vào tháng Tám đó - thời điểm có “tin đồn” ông Hà bị bắt, lại “ứng” với tháng Tám năm 2012 khi một đại gia ngân hàng là Bầu Kiên bị bắt thật, khiến thị trường chứng khoán lao dốc không phanh trong suốt mấy phiên.

Trước khi bị bắt vào năm 2012, Bầu Kiên cũng vài lần bị “tin đồn”, và cũng có quan chức đứng ra thanh minh “không có chuyện bắt ông Nguyễn Đức Kiên”.

Ngay trước khi Trầm Bê bị bắt vào đầu tháng 8/2017, cũng có tin ngoài lề cho biết “Trầm Bê đã thoát”.

Đảng ‘giãy giụa trước khi giãy chết’?

Thường Sơn

“Kết quả của cơ chế “lãnh đạo toàn diện” của Đảng Cộng sản, mà thực chất là tư tưởng một đảng độc trị và độc tài, chính là nguồn cơn sâu xa và nguồn dẫn trực tiếp của quốc nạn tham nhũng mà đã khiến cho xã hội Việt Nam rơi vào tình trạng đầy dẫy thảm cảnh như ngày hôm nay.

Những độc đoán về chính trị đã tất yếu dẫn đến hậu quả nạn độc quyền, đặc quyền và đặc lợi, trục lợi. Hậu quả ấy đã đẩy nền kinh tế vào thế vong tồn và cạn kiệt hầu hết các nguồn tài nguyên của đất nước. Cuộc trục lợi khổng lồ không thương xót đó đã, đang và sẽ dồn ép hậu quả khủng khiếp của nó lên đầu hơn 90 triệu người dân Việt và toàn bộ lực lượng vũ trang.

Hãy nhớ lại, trước khi Liên Xô sụp đổ vào năm 1990, Đảng Cộng sản Liên Xô còn đến 20 triệu đảng viên và cả 5 triệu quân nhân lẫn 3 triệu công an, nhưng tất cả đều bất động trước một biến đổi mang tính quy luật của lịch sử”.

Chẳng lẽ ông Tổng Trọng không hiểu, hay không chịu hiểu sự thật hiển nhiên mà tác giả Thường Sơn đã nêu trên kia? Hay ông đang cố chèo chống để “cứu muôn đảng viên” của ông thoát qua cơn khủng hoảng, suy thoái, mất niềm tin vào “lý tưởng cộng sản”, vào “chủ nghĩa Mác-Lê” bằng cách thanh lọc hết những người đã và đang tự diễn biến, tự chuyển hóa? Ông tin chắc, sau khi thanh lọc hết những phần tử đó, Đảng của ông sẽ trở nên thực sự trong sáng, lành mạnh?! Có người từng gặp gỡ, trực tiếp nghe ông bộc bạch, đã cảm nhận được rằng: ông đang ấp ủ một ý tưởng lớn lao lắm. Ông nghĩ mình sẽ trở thành một lãnh tụ kiên định nhất, đủ sức dẫn dắt dân tộc thực hiện thắng lợi chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam, làm gương cho tất cả các nước XHCN còn lại trên thế giới.

Có lẽ vì chưa bao giờ các cấp ở dưới dám để cho ông tiếp xúc với những cử tri tạm gọi là ‘không chuyên’ nào, khác với loại cử tri ‘chuyên nghiệp’ mà cứ đến hẹn lại lên gặp ông để nói những điều ông muốn và cần nghe, làm cho ông mỗi lần nghe là nở từng khúc ruột. Và tất nhiên là hết thảy số diễn viên tập tành bài bản đó cũng như hết thảy đám bộ hạ vây quanh ông, cho đến giờ vẫn chẳng một ai dám nói ra thực chất việc ông từng bị bà Tổng thống Brazil Dilma Rousseff thẳng thừng xóa bỏ lời mời ông bay sang thăm hữu nghị đất nước bà ấy, chỉ vì bà ấy đã nghe phong thanh buổi diễn giảng của ông về cái lý tưởng XHCN ở Cuba ngày hôm trước, nên bà và cả cái Chính phủ của bà ấy hãi quá, đành lập tức rút lại lời mời đã định, nếu không mà một nửa thành viên CP hoặc QH Brazil phải vào bệnh viện sau khi ông diễn thuyết thì chết dở cho bà ta.

Ôi, niềm lạc quan của TIẾN SĨ XÂY DỰNG ĐẢNG thật là đáng nể. Và cũng khá khen cho thần kinh vững vàng của đội ngũ TƯ ĐCSVN.

Bauxite Việt Nam

Nhiều người bình luận rằng tâm thế hoảng sợ của đảng đã lên cao đến mức lú lẫn để đảng liên tiếp phạm sai lầm khi áp dụng hàng loạt biện pháp cực đoan - một tín hiệu cho thấy đảng đang trong ‘giai đoạn giãy giụa trước khi giãy chết’.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEha9Cx1U1Sfr5OWH5v5zYgxQ-nhudnb8w0zauNuLbNLb5an34JFWRYcs8atvmAopSE9jHqurZVeQmUclQOCsfZTmYhG-j8mAypBqN-69LzPYexieppyyLhnGYZftVpL8qkPWzmcqKj9jA/s640/B0AFF4E7-9CFB-416E-801A-EF20E0EF3F3F_w1023_r1_s.jpg

Nhà văn Nguyên Ngọc (bìa trái) và giáo sư Chu Hảo (bìa phải) đã cùng từ bỏ đảng Cộng sản vào tháng Mười Một năm 2018

Ngày 23/11/2018, vụ việc tờ Thanh Niên được chọn làm ‘thí điểm’ cho chiến dịch thanh trừng 13 nhân sự ngoài đảng đã phát đi một tín hiệu: trong những ngày tới, nhiều tờ báo nhà nước có thể sẽ phải nối gót theo ‘tấm gương’ Thanh Niên để thanh lọc nhân sự ngoài đảng và không chịu vào đảng. Thậm chí chiến dịch này còn có thể trở thành một phong trào mang tính mao ít đến mức đảng có thể áp đặt một chủ trương mới đối với báo chí nhà nước là sẽ cho nghỉ việc tất cả những ai không chỉ không muốn trở thành đảng viên cộng sản mà còn mang khuynh hướng không ủng hộ đảng Cộng sản.

Vụ việc trên xảy ra chỉ khoảng 3 tuần sau khi hai trí thức gạo cội là Nguyên Ngọc và Chu Hảo tuyên bố từ bỏ đảng Cộng sản cùng lời lẽ đanh thép tố cáo ‘chế độ phản dân hại nước’. Vụ việc trên cũng xảy ra ngay sau khi Ủy ban Kiểm tra trung ương công bố  ‘khai trừ đảng đối với đồng chí Chu Hảo’.

Luật nào cho phép trục xuất cô Lê Thu Hà?

Nguyễn Quang Duy

Thứ năm 22/11/2018 nhật báo TAZ của Đức bình luận về việc Hà Nội trục xuất cô Lê Thu Hà như sau:

Lê Thu Hà là công dân của nước Việt Nam, cô không có quốc tịch nào khác. Một quốc gia khước từ, không cho công dân của mình nhập cảnh là một hành vi vi phạm Công pháp quốc tế“.

Cô Hà sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, vì bất đồng chính kiến đã bị Hà Nội bắt bỏ tù và sau đó trục xuất sang Đức.

Cô mong trở về Việt Nam sống với mẹ già nhưng một lần nữa lại bị Hà Nội trục xuất phải quay lại Đức.

Luật sư Nguyễn Văn Đài cho biết, “cô Hà được Đức cấp giấy tờ có hiệu lực 3 năm ở Đức bắt đầu từ ngày 1/11/2018 bao gồm sổ thông hành, giấy phép định cư, giấy phép lao động nhưng cô ấy đã không nhận…”.

Như thế là Chính phủ Đức thực hiện Công ước 1954 về Quy chế “người không quốc tịch” trợ giúp cô Lê Thu Hà.

Công ước 1954 về Quy chế người không quốc tịch yêu cầu Chính phủ các nước bảo vệ người không quốc tịch tối đa, hỗ trợ họ có giấy tờ đi lại, trợ giúp hành chính, công ăn việc làm, giáo dục...

Thuật ngữ “người không quốc tịch” là người không được coi là công dân của bất kỳ quốc gia nào theo pháp luật hiện hành của quốc gia đó.

Công ước 1961 về Giảm bớt người không quốc tịch đề cập đến việc phải làm để giảm bớt số người không quốc tịch, bao gồm quyền rời khỏi nơi bị truy bức cũng như quyền trở về quê hương xứ sở.

Cả hai Công ước 1954 và 1961 đều chưa được Hà Nội ký kết.

Một số người dịch thuật ngữ “stateless person” thành “người vô Tổ quốc” là không chính xác.

Người Việt có thể bị tước quyền công dân nước CHXHCN Việt Nam vì bất đồng chính kiến hay vì các lý do khác thì vẫn là người Việt và Tổ quốc Việt Nam vẫn là Tổ quốc của người Việt Nam.

Quyền công dân nước CHXHCN Việt Nam rất khác nếu không nói là hoàn toàn khác với quyền công dân tại miền Nam Việt Nam trước 30/4/1975 và tại các nơi khác trên thế giới.

Trả quyền công dân…

Tổng Thống Trần Văn Hương đã chính thức từ chối nhận quyền công dân do nhà nước cộng sản trả lại.

Câu chuyện được chính ông Hương kể là vào đầu năm 1976 nhà nước cộng sản đã quyết định trả quyền công dân cho ông.

Để tuyên truyền họ cho tổ chức một buổi lễ “trả quyền công dân” ngay tại nhà ông, với sự hiện diện của báo chí và các đài truyền thanh, truyền hình tại Sài Gòn.

Ngay giữa buổi lễ, ông tuyên bố từ chối không nhận với lý do là còn hàng trăm ngàn công chức quân nhân của Việt Nam Cộng hòa, mà ông là cấp chỉ huy tối cao của họ, vẫn còn đang học tập cải tạo và chưa được trả quyền công dân. Ông nói rõ là:

Chừng nào những người tập trung cải tạo được về hết, chừng nào họ nhận được đầy đủ quyền công dân, chừng đó tôi sẽ là người cuối cùng, sau họ, nhận quyền công dân cho cá nhân tôi!”

Đầu năm 1976 nhà cầm quyền cộng sản cho tổ chức tổng kiểm kê dân số ở các tỉnh miền Nam chuẩn bị cho cuộc bầu cử Quốc hội chung cả nước ngày 25/4/1976.

Người miền Nam phải điền một tờ đơn xin trả quyền công dân và một tờ khai sơ yếu lý lịch.

Khi nhận lá đơn, nhiều người miền Nam mới hiểu ra rằng sau 30/4/1975 tất cả người miền Nam đã thành “người không quốc tịch” ngay chính trên quê hương đất nước mình.

Mấy trăm ngàn tù đi cải tạo khi ấy không được phát đơn, họ chỉ được làm đơn xin trả quyền công dân khi đã được thả về một thời gian.

Nhiều người miền Nam nhất là những người Việt gốc Hoa mặc dù đã nạp đơn nhưng không được trao trả quyền công dân.

Cả trăm ngàn người Việt gốc Hoa đã bị tống lên các con tàu ra đi “bán chính thức” để nhà cầm quyền thu vàng và tài sản của họ. Nhiều người đã chết trên biển.

Hằng triệu người Việt đã băng rừng vượt biển tìm tự do và đã được quốc tế đón nhận như những người tỵ nạn cộng sản.

Trang sử về người Việt “không quốc tịch” ngay chính trên đất nước Việt Nam khó mà quên được.

Thanh lọc công dân…

Công ước 1954 ra đời để giúp đỡ các nạn nhân bị nhà cầm quyền trục xuất như trường hợp Hitler tước quốc tịch Đức, trục xuất và diệt chủng người Do Thái.

Trong thời Chiến tranh Lạnh, Liên Xô và một số nước Đông Âu cũng tước quốc tịch và trục xuất các nhà bất đồng chính kiến, các văn nghệ sỹ và người Do Thái ra khỏi xứ.

Hàng triệu công dân Liên Xô gốc Tatar bị cưỡng bách di dân và không được phép quay trở lại quê hương của họ.

Tại Kampuchia, khi cộng sản chiến thắng trục xuất và thảm sát hàng trăm ngàn người Việt và người Chàm sống ở Miên. Đồng thời thực hiện thanh lọc và diệt chủng công dân Miên.

Tại Nam Tư sau khi cộng sản tan rã cũng xảy ra tình trạng thanh lọc chủng tộc.

Tại Cuba ngày 6/4/1980, 7.000 người Cuba lao vào Đại sứ quán Peru tại La Habana xin tị nạn chính trị. Fidel Castro ra lệnh mở cảng Mariel và mở cửa trại tù cho bất kỳ ai muốn rời Cuba được ra đi. Kết quả chỉ hơn 2 tháng có trên 125.000 người Cuba đã di cư sang Mỹ.

Năm 1998 xung đột biên giới giữa hai nước Eritrea và Ethiopia, chính quyền Ethiopia đã vây bắt hàng nghìn công dân và tống họ sang Eritrea với lý do họ thuộc nhóm sắc tộc Eritrea.

Nhà cầm quyền Miến Điện mở chiến dịch thanh lọc sắc tộc, khiến hơn 300.000 người Hồi giáo Rohingya phải bỏ chạy sang Bangladesh hồi cuối tháng 8/2017.

Sau vụ đàn áp đẫm máu ở Thiên An Môn tháng 6/1989, Trung Quốc cũng đã thanh lọc nhiều công dân bất đồng chính kiến.

Gần đây hàng triệu người Hồi giáo ở Tân Cương đã bị nhà cầm quyền Bắc Kinh tước quyền công dân và đẩy vào những khu tập trung như đã từng xảy ra tại Việt Nam sau 30/4/1975.

Trên là một số các trường hợp tạo ra tình trạng “người không quốc tịch” và người tỵ nạn, hầu như đều xảy ra ở các nước độc tài hay cộng sản.

Quyền công dân nước CHXHCN Việt Nam

Hà Nội chính thức trục xuất nhiều công dân bất đồng chính kiến và không cho trở về Việt Nam như trường hợp cô Lê Thu Hà.

Nhưng chiếu theo Khoản 2 Điều 17 của Hiến pháp 2013 thì “Công dân Việt Nam không thể bị trục xuất, giao nộp cho nhà nước khác”.

Khoản 4, Điều 88 của Hiến pháp 2013 lại cho phép Chủ tịch nước quyền “tước quốc tịch Việt Nam”.

Khoản 1 điều 31 Luật Quốc tịch 2008 quy định về việc công dân CHXHCN Việt Nam bị tước quốc tịch.

Ngày 24/4/2013, ông Phạm Văn Điệp một công dân Việt Nam sống ở Nga từ năm 1992, nhưng không xin nhập quốc tịch Nga, khi về nước đã bị chặn lại và trục xuất vì "vi phạm pháp luật Việt Nam".

Ông Điệp cho rằng chỉ có Chủ tịch nước mới có quyền tước quốc tịch của ông, nhưng ông vẫn bị cảnh sát cơ động áp tải ra máy bay tống khỏi Việt Nam.

Ông Điệp từng tham gia Đảng Dân chủ Việt Nam và có viết bài đăng trên Đàn Chim Việt và Dân Luận.

Ông Điệp là trường hợp thứ nhất được biết tương tự với trường hợp cô Lê Thu Hà.

Nhiều trường hợp công dân nước CHXHCN Việt Nam khi đến tòa Đại sứ xin gia hạn thẻ thông hành (hộ chiếu) mới biết họ mất quyền gia hạn.

Một số công dân Việt Nam khi về lại Việt Nam bị tịch thu giấy thông hành một hình thức cấm xuất ngoại.

Một số công dân Việt Nam khác mặc dù có thẻ thông hành nhưng bị cấm xuất ngoại.

Luật pháp Việt Nam khá tùy tiện và như cố Luật sư Ngô Bá Thành từng diễn tả “Việt Nam có cả rừng luật, nhưng khi xét xử lại dùng luật rừng!”

Và giờ đây Hà Nội lại sử dụng luật rừng với quốc tế.

Bởi thế ngày 24/6/2014, Quốc hội thông qua Luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật Quốc tịch Việt Nam năm 2008.

Khoản 2, Ðiều 13 kêu gọi người Việt sống ở nước ngoài làm đơn xin giữ quốc tịch Việt Nam. Trên 4 triệu người Việt sống ở nước ngoài chỉ có 6,000 người xin giữ quốc tịch.

Chắc chắn có nhiều người Việt chọn làm “người không quốc tịch” thay vì phải làm người mang quốc tịch nước CHXHCN Việt Nam.

Quốc tịch Úc

Úc có truyền thống đơn tịch bắt đầu với Đạo luật Quốc tịch năm 1903 (Naturalization Act 1903). Khi xin gia nhập Quốc tịch Úc, người đứng đơn không bị đòi hỏi bỏ quốc tịch gốc.

Năm 2002, Đạo luật Tu chính quốc tịch Úc bỏ quy định công dân Úc đương nhiên mất quốc tịch Úc khi nhận quốc tịch của quốc gia khác. Nghĩa là Úc công nhận tình trạng song tịch hoặc đa tịch.

Cuối năm 2015, chính quyền Liên bang có tu chính Luật Quốc tịch cho phép tước quốc tịch Úc những người đã xin vào quốc tịch, còn giữ song tịch, mà phạm tội hoặc có liên can tới khủng bố.

Công dân Đức

Trong thời chiến tranh lạnh, phía Đông Đức năm 1967 đã ban hành Luật mới về quốc tịch, nhưng phía Tây Đức vẫn áp dụng Luật Quốc tịch theo luật huyết thống ban hành từ năm 1913 “Người Đức là công dân Đức”.

Tây Đức vì vậy chấp nhận quyền công dân cho tất cả “công dân Đông Đức“. Luật Quốc tịch 1913 được tiếp tục sử dụng khi nước Đức thống nhất.

Luật Đức đòi hỏi khi nộp đơn xin quốc tịch Đức phải chính thức từ bỏ quốc tịch gốc. Công dân Đức bị mất quốc tịch khi trở thành công dân nước khác.

Nhiều nhân viên ngoại giao và sinh viên du học từ Việt Nam Cộng hòa gặp khó khăn trong thủ tục xin gia nhập quốc tịch nên nhiều người đã rời nước Đức hay không trở thành công dân Đức.

Công dân Đức không bị tước quốc tịch hay bị trục xuất vì bất cứ lý do gì.

Công dân Mỹ

Hiến pháp và Luật pháp Mỹ định nghĩa công dân theo nguyên tắc huyết thống. Nghĩa là con cái của công dân Mỹ sinh ra bất cứ nơi nào trên thế giới đều được mang quốc tịch Mỹ.

Để tránh trường hợp bị kỳ thị da màu, Tu chính án 14 công nhận quyền công dân cho mọi người sinh ra ở Mỹ.

Lợi dụng Tu chính án 14 nhiều người ngoại quốc sang Mỹ sinh đẻ để đứa trẻ được cấp quyền công dân và sau này có thể di dân đến Mỹ. Tổng Thống Trump tuyên bố sẽ ra một sắc lệnh ngăn cấm việc lạm dụng này.

Hiến Pháp và luật pháp Mỹ không công nhận song tịch mà cũng không cấm song tịch.

Theo Ðiều khoản 349 INA của Luật Quốc tịch Mỹ “Công dân Hoa Kỳ có thể mất quốc tịch Mỹ nếu nhập quốc tịch khác hoặc tuyên thệ trung thành với nước khác”.

Hồ sơ chống tham nhũng ở Việt Nam và bài học vay nợ Trung Quốc

Phương Thơ

Đau xót nhất là Việt Nam đang có nguy cơ mất nước vì dính bẫy nợ của Trung Quốc. Mà sự thể này ít ở đâu được đề cập rõ ràng, có sức thuyết phục như bài viết của tác giả Phương Thơ đưới đây. Nhiều người dân Việt Nam đến giờ này vẫn đang say với ‘chiến công’ chống tham nhũng kiểu của ông Trọng lắm. Còn có người tỉnh táo hơn, cũng đã nhận ra việc chống tham nhũng đó chỉ là chiêu loại bỏ phe đối thủ. Nhưng nhìn kĩ hơn như ở đây mới thấy: Chống ai thì chống, nhưng nhất định kiêng loại tham nhũng nào dính tới DỰ ÁN CỦA QUAN THÀY.

Bán nước hại dân là đây chứ còn đâu?

Bauxite Việt Nam

Có lẽ đây là câu chuyện khá bi kịch và có thể nói là bi hài kịch về câu chuyện chống tham nhũng của ông Nguyễn Phú Trọng hiện tại là Chủ tịch kiêm Tổng bí thư nước CHXHCN VN. Và cũng có thể nói là về chức vụ lãnh đạo quốc gia thì ông Nguyễn Phú Trọng này có lẽ đang là nhân vật lãnh đạo có quyền lực nhất thế giới, tính cho từng quốc gia đó, thậm chí là còn quyền lực hơn cả ông Tập Cận Bình bên Trung Quốc. Tức là tôi tính cho chức vụ giới hạn quyền hành trong một quốc gia đối nội đó.

Vì ông Trọng này đang giữ chức vụ ngoài Chủ tịch và Tổng bí thư thì còn lãnh đạo các chức vụ, nhiệm vụ khác như là Bí thư Quân ủy Trung ương (lãnh đạo quân đội nhân dân, thống lĩnh các lực lượng vũ trang, vì giữ chức Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh, và đứng trên chỉ huy cả Bộ trưởng Bộ Quốc phòng là người chỉ huy cao nhất đối với Quân đội), rồi kế đến là chức Ủy viên Thường vụ Đảng ủy Công an Trung ương và Trưởng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, và rất nhiều chức vụ khác,… có nghĩa là bao hàm mọi chức vụ ở VN, thì quả nhiên ông Trọng này có quyền lực bất tận.

Nhưng câu hỏi đặt ra là, làm thế nào mà những công việc chống tham nhũng của ông Trọng này hầu như không đả động gì đến các vụ án tham nhũng, các dự án kinh tế thua lỗ và đội vốn hàng tỷ USD, tàn phá đất nước VN do TQ tham gia ở VN, thì người ta chưa thể dám đụng đến. Đó là chuyện khó tin, nhưng nó có thật ở VN.

Chuyện khó tin hơn nữa là các dự án đầu tư kinh tế của VN đi vay nợ và chỉ định nhà thầu do TQ làm chủ đầu tư, thì VN đi vay TQ với lãi suất cao gấp nhiều lần khi vay Hàn Quốc, Nhật, hoặc WB. Ví dụ như ODA và vốn vay ưu đãi có mức vay có lãi suất tới 3%/năm mà còn phải đi kèm điều kiện như phí cam kết, phí quản lý mà hai cái phí này cộng lại cũng chiếm tới 1% lãi suất vay rồi, nghĩa là khoản vay này áp dụng ở kỳ hạn vay 15 năm, thời gian ân hạn 5 năm,… đã thế TQ còn đòi được chỉ định thầu và thậm chí đưa nhiều nhân công lao động đủ thành phần của họ vào làm dự án đầu tư ở VN.

Trong khi VN đi vay các quốc gia khác thì lãi suất khá thấp gần như cho không, là chỉ có 0,2%, như việc Hàn Quốc có lãi suất dao động từ 0% đến 2%. Nếu Hàn Quốc cho vay 2% thì có thể gói điều kiện đấu thầu, và liên doanh do công ty Hàn Quốc và VN cùng tham gia làm dự án để chia đôi phí tổn lời lãi lợi ích cho kinh tế, như Hàn Quốc có thể đưa người và thiết bị của họ tuồn vào dự án.

Phía VN cũng được hưởng lợi là tạo ra lao động và có thể chỉ định các công ty trong nước tham gia cung cấp nguyên liệu vật liệu, công nghệ cho xây cất dự án,… trong khi mức lãi suất cao cho vay của TQ mà họ còn bao thầu thiết bị nhân công nhiều thứ, thì các nước kia cấp các khoản vay cho VN như từ Nhật Bản (chỉ cỡ 0,35% – 1,2%), Hàn Quốc (0% – 2%). Thậm chí là Ấn Độ: 1,75%… thì ta tự hỏi ai là kẻ rước dự án đầu tư vay nợ và còn làm hao tổn nền kinh tế với các dự án đầu tư của TQ dìm chết kinh tế VN.

Công đoàn độc lập, hay là quyền tự do thành lập hội

Nguyễn Hồng Phúc

Nghị quyết 72/2018/QH14 về phê chuẩn Hiệp định Đối tác Toàn diện và Tiến bộ xuyên Thái Bình Dương (CPTPP) cùng các văn kiện liên quan, có câu cuối cùng được đánh chú thích số 5 dành cho Phụ lục 3, ghi: Trong trường hợp có tranh chấp, Việt Nam sẽ không bị trừng phạt thương mại trong vòng 3 năm đối với tất cả các nghĩa vụ và 5 năm liên quan đến 2 nghĩa vụ về “Quyền tự do liên kết” và “Quyền thương lượng tập thể”.

Những món nợ cần phải trả

Cụm từ “Quyền tự do liên kết” trong CPTPP là thuộc Công ước số 87 [tải về tại: http://bit.ly/2AnkeMy], có tên đầy đủ là “Công ước về Quyền tự do hiệp hội và về việc bảo vệ quyền được tổ chức, 1948” (C087 - Freedom of Association and Protection of the Right to Organise Convention, 1948 (No. 87) -http://bit.ly/2BuJ1zI).

Nói một cách khác, quyền thành lập công đoàn/ nghiệp đoàn được hiểu là quyền tự do thành lập hội theo Điều 25, Hiến pháp 2013 [Điều 25. Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định]. Giờ đây, khi Quốc hội phê chuẩn CPTPP, có nghĩa Quốc hội phải có trách nhiệm thực hiện một nội dung còn nợ ở vế thứ hai của Điều 25, Hiến pháp: “Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEijhrc-Pac68XpZxESilXXBw93cm5MyMIbuZfRfSCtfgKgosUdQkDFi1DglOa0mHi0PbICDdALRnORj4HMzMN78u73P_9-6vOpZ3ryPaq9UP295xDNtHiXp8X-3P3iRVLdmjJ9Toi_Oq1U/s640/web_01cc3.jpg

Pano tuyên truyền của Công đoàn TP. HCM

Như vậy, cho thấy trong Phụ lục 3 “Các bộ luật, luật được sửa đổi, bổ sung theo lộ trình cam kết trong hiệp định CPTPP”, ban hành kèm theo Nghị quyết số 72/2018/QH14 của Quốc hội, hiện mới chỉ có 7 Bộ Luật, Luật cần sửa đổi, bổ sung là không thỏa mãn yêu cầu về tính đồng bộ quy phạm pháp luật: (1) Bộ luật Lao động 2012. (2) Luật Sở hữu trí tuệ năm 2005 (sửa đổi, bổ sung năm 2009). (3) Bộ luật Hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017). (4) Bộ luật Tố tụng hình sự năm 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017). (5) Luật Kinh doanh bảo hiểm năm 2000 (sửa đổi, bổ sung năm 2010). (6) Luật An toàn thực phẩm năm 2010. (7) Luật Phòng, chống tham nhũng (được Quốc hội thông qua tại Kỳ họp thứ 6, QH khóa XIV).

Phụ lục 3, trong phần yêu cầu về Bộ luật Lao động 2012, có nêu “Rà soát, xem xét sửa đổi Luật Công đoàn năm 2012 sau khi Bộ luật Lao động được sửa đổi để đảm bảo tính đồng bộ, thống nhất của hệ thống pháp luật”.

Người viết cho rằng “để đảm bảo tính đồng bộ, thống nhất của hệ thống pháp luật”, thì cần phải sửa đổi, hoặc bổ sung một số nội dung ở Hiến pháp, và ban hành Luật về Quyền lập Hội, cũng như Luật về Quyền Biểu tình; cũng như xem xét lại một số nội dung của Luật An ninh mạng (hiệu lực từ 1-1-2019) vì không chỉ đe dọa quyền riêng tư của các hội, đoàn dân sự, mà còn có những điều khoản không tương thích với Luật Sở hữu trí tuệ khi thực thi các FTA thế hệ mới.

Luật sư có ý kiến vụ ông Trần Huỳnh Duy Thức

Ngô Ngọc Trai

Kính gửi:

– Viện kiểm sát nhân dân tối cao (Vụ kiểm sát thi hành án hình sự – Vụ 8)

– Ông Hồ Thanh Đình, Cục trưởng Cục cảnh sát quản lý trại giam

– Ông Trần Bá Toan, Giám thị Trại giam số 6 tỉnh Nghệ An

Công ty luật TNHH Công Chính kính gửi tới Quý cơ quan lời chào trân trọng!

Đơn vị chúng tôi nhận lời mời từ gia đình ông Trần Huỳnh Duy Thức, mời tư vấn pháp lý trong việc đề nghị đặc xá trả tự do cho ông Thức, là người đang chấp hành án về “Tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo Điều 79 Bộ luật hình sự năm 1999.

Ông Thức bị xét xử mức án 16 năm tù giam và 05 năm quản chế tại địa phương, tới nay ông Thức đã thụ án được 10 năm tù và đang thi hành án tại Trại giam số 6 Công an tỉnh Nghệ An. Mới đây, bắt đầu từ ngày 01/01/2018 Bộ luật hình sự mới ban hành năm 2015 có hiệu lực, trong đó Tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân có điểm mới thay đổi so với trước, phân biệt hành vi phạm tội với hành vi chuẩn bị phạm tội và đưa ra mức án nhẹ cho hành vi chuẩn bị. Nhận thấy điểm mới này phản ánh đúng việc làm của ông Thức và có lợi cho ông Thức, chúng tôi đang đề nghị các cơ quan có thẩm quyền xem xét giải quyết đặc xá trả tự do cho ông Trần Huỳnh Duy Thức.

Về phản ánh mới đây của ông Thức từ trại giam

Từ phía gia đình cho luật sư biết: Chiều nay, 24/11/2018, gia đình anh Thức đến trại giam số 6, tỉnh Nghệ An, thăm anh theo định kỳ hàng tháng. Sau khi đọc bài hát viết tặng cha mình, anh Thức nói ngay rằng cách đây 4 ngày (tức thứ Ba 20/11vừa rồi), lúc 5h15 khi thức dậy vào sáng sớm hàng ngày, anh thấy chóng mặt chao đảo, đo huyết áp thì kết quả rất cao (150/110), mồ hôi tuôn ra rất nhiều, nước uống vào bị ộc ra, có lẫn một vài sợi máu tươi.

Khi anh nằm nghỉ một chút thì bỗng rất nhiều mật vàng, mật xanh trong người trào ta, khiến quay cuồng đầu óc. Nhân viên y tế của trại giam khám, nói anh bị “tuần hoàn não” và cho uống 2 viên thuốc, nhưng ngay lập tức lại trào ra hết. Đến 7h sáng, huyết áp trở lại bình thường và có thể ăn sáng, ăn trưa bình thường, nhưng cả ngày hôm đó anh rất mệt. Sang hôm sau thì sức khoẻ anh trở lại bình thường cho đến hôm nay.

Tuy nhiên, từ hôm đó anh không dám dùng thức ăn mà trại cung cấp, vì không còn an toàn nữa. Thấy anh dùng mì gói, trại giam lại không phát nước sôi cho anh như từ trước đến nay vẫn làm.

Anh Thức cho biết giờ đây Ban giám thị trại giam chỉ thị gây khó khăn cho anh rất nhiều, trái ngược hẳn trước đây. Cán bộ quản giáo chỉ đơn giản bảo “lãnh đạo quyết định, không cần căn cứ gì hết” để trả lời các phản đối và yêu cầu viện dẫn luật của anh Thức.

Giáo dục là sự thành công rực rỡ của đảng nhưng là mối nguy cho an ninh quốc gia

Trung Nguyễn

Sự việc cô giáo Nguyễn Thị Phương Thủy, chủ nhiệm lớp 6/2, trường THCS Duy Ninh, tỉnh Quảng Bình, cho cả lớp tát “hội đồng” học sinh Hoàng Long Nhật, bị đội Cờ đỏ báo cáo là “nói tục”, đang khiến dư luận dậy sóng. Đáng nói hơn, bản thân cô giáo Thủy là người trực tiếp tát cuối cùng. Trước đó, cô Thủy ra lệnh cho các em học sinh khác phải tát mạnh vào mặt em Nhật, chứ không được tát nhẹ lấy lệ.

Đã có nhiều bài báo lên án bệnh thành tích, dối trá của ngành giáo dục, khiến các thầy cô giáo vì áp lực mà phải phạm tội ác với các em. Trong phạm vi bài viết này, tôi muốn nói đến một khía cạnh khác, đó là khía cạnh … an ninh quốc gia. Thật vậy, các anh chị em an ninh mạng đang đọc bài viết này của tôi thử ngẫm nghĩ xem có đúng vậy không.

Lớp học là xã hội thu nhỏ

Ở phạm vi rất nhỏ trong một lớp học, cô giáo chính là hiện thân của Bộ Chính trị. Cô giáo tự cho mình có toàn quyền đối với các em học sinh, kể cả thân thể các em, dù không có luật pháp, điều lệ trường học nào cho phép điều đó. Cô tưởng rằng cô có quyền xúc phạm, đánh đập các em học sinh và rằng các em chính là các “thảo dân” Việt Nam đang bị cô giáo – Bộ Chính trị cai trị.

Tiếp theo, cô giáo đã dùng tới phương pháp thấm đẫm “tư tưởng, phong cách Hồ Chí Minh” là “bạo lực cách mạng” để quản lý lớp học. Cô sử dụng đám đông để hạ nhục, đấu tố, bạo hành một con người để tạo ra sự sợ hãi đối với cả lớp, nhằm mục đích … không còn ai dám chửi tục.

Các thủ đoạn chính trị của giới lãnh đạo cộng sản được cô giáo Thủy sử dụng rất nhuần nhuyễn. Trong Cải cách ruộng đất, đảng cộng sản cũng huy động “nhân dân” đấu tố, giết những người bị cho là địa chủ. Những người đó là số ít. Giết một số người để gieo rắc kinh hoàng cho toàn xã hội, đạt được hiệu quả cai trị, không còn ai dám ho he phản đối giới cai trị cộng sản nữa.

“Bạo lực tinh thần” và “bạo lực thể xác”

Ngay mới đây, ông Tổng Bí thư đảng cộng sản Nguyễn Phú Trọng cũng sử dụng lại chiêu bài trên để … cứu đảng (hay đúng hơn là hủy hoại đảng cộng sản). Ông Trọng cũng huy động nhiều ban bệ, truyền thông, nghĩa là “đánh hội đồng”, để kỷ luật, hạ nhục một trí thức đáng kính là giáo sư Chu Hảo, là người có công lớn trong việc đem internet vào Việt Nam, đem ánh sách văn minh của thế giới vào đất nước này, qua các sách dịch của nhà xuất bản Tri Thức.

Mục đích của ông Trọng đã được ông tuyên bố thẳng thừng trong buổi tiếp xúc với các “cử tri” quận Ba Đình, Tây Hồ sáng 24/11/2018 là, “bất cứ ai nếu có suy thoái chúng ta phải giáo dục chứ, phải uốn nắn chứ, kỷ luật một vài người để cứu muôn người cơ mà, để người khác đừng phạm vào nữa”.

Nghĩa là ông Trọng cũng dùng phương pháp “bạo lực tinh thần”, không khác gì về bản chất “bạo lực thể xác” của cô giáo Thủy, để đạt được mục đích quản lý đảng viên và xã hội của mình.

Do đó, không có gì ngạc nhiên khi sẽ còn nhiều cô giáo Thủy nữa xuất hiện trong tương lai, vì việc “giáo dục” bằng bạo lực đã nằm trong gien di truyền của đảng cộng sản. Một xã hội mà từ người lớn đến trẻ em đều sợ hãi nhà cầm quyền, sợ hãi lẫn nhau sẽ rất thuận tiện để một đảng chuyên chính cai trị.

Thế hệ trẻ hèn nhát là mối nguy cho an ninh quốc gia

Thế thì tại sao tôi lại nói sự việc này liên quan đến an ninh quốc gia?

Đó là vì các em học sinh lớp 6, tầm 11 tuổi, các em đã không dám phản kháng lại mệnh lệnh rất vô lý của cô giáo, đó là đi tát mạnh vào mặt bạn mình. Các em sợ cô giáo hay thật sự nhân tính của các em đã mất rồi? Một người sẵn sàng đánh đồng loại thì sẽ đối xử với thú vật, với thiên nhiên như thế nào? Rồi trong tương lai, liệu các em có sẵn sàng giết người theo lệnh?

Thế rồi, nếu giặc Tàu tràn sang lần nữa, sợ hãi trước súng ống hiện đại hơn của Tàu, các em sẽ sẵn sàng đàn áp đồng bào mình theo lệnh của Trung Cộng?

Với sự hèn nhát mà nền giáo dục cộng sản đã cấy vào não các em, đất nước này lấy đâu ra những người dũng cảm để bảo vệ đất nước? Đó không phải là vấn đề an ninh quốc gia thì là vấn đề gì?

Thư ngỏ gửi các nhà báo bị thôi chức ở báo “Thanh niên” vì không phải đảng viên

Nguyễn Đình Ấm

Nhà báo kỳ cựu Nguyễn Đình Ấm nói chí lý quá, làm báo là làm nghề hẳn hoi, như các cụ đã dạy: ‘sinh ư nghệ, tử ư nghệ’. Làm nghề thì phải sống chết với nghề kia mà! Huống chi việc mất ba cái chức cỏn con đâu đã chết chóc gì đâu. Ai có tay nghề cao thì dù chẳng có tý chức tước nào vẫn sống khỏe. Bây giờ trong xã hội có đến gần ngàn tờ báo đủ các thể loại; tuy phần lớn vẫn là báo của ‘lề quốc doanh’, tức là dưới cánh tay điều khiển của anh Thưởng cả đấy, nhưng anh ấy đâu phải ‘Phật bà nghìn tay nghìn mắt’ mà kiểm duyệt cho khắp, mà bắt lỗi được tất cả nhà báo để phạt vạ, để kỉ luật, và buộc tất cả bài viết đều phải một giọng nói theo ‘ý Đảng’ mà trái ‘lòng dân’khi nhà báo còn lương tâm trí tuệ? Hơn nữa, trong cơ chế kinh tế thị trường nửa vời này, nhiều tờ báo cũng không còn được bao cấp (trừ mấy tờ báo ‘ruột’ của Đảng) nên không thể không quan tâm đến lượng độc giả, là những người nuôi sống tờ báo. Muốn ‘câu view’ thì bắt buộc đề tài, chủ đề, tin tức phải đáp ứng nhu cầu độc giả, mà những người đã quan tâm đọc báo đến giờ này, đâu chỉ là những kẻ thích ăn chơi nhảy múa hay tò mò toàn những ‘cướp, giết, hiếp’... Những đề tài về số phận nhân dân, số phận đất nước, về phải trái đúng sai trong chủ trương chính sách quản trị Quốc gia cũng thu hút nhiều người đọc. Vậy nhà báo tử tế, nhạy bén, biết diễn đạt hấp dẫn... đâu thiếu đất để làm ăn.

Tóm lại, mất chức vì không phải đảng viên chỉ là chuyện ‘nhỏ như con thỏ’ đối với những nhà báo có tâm, có tài, có tay nghề làm báo! Nhưng nếu đó là “lệnh từ trên” – từ một “chủ trương nhất quán” nào đó – thì, như chúng tôi đã nói trong một bài trước, rằng nó chỉ làm phơi lộ ra cái quy trình sinh trưởng trái tự nhiên của Đảng, không còn thu hút được tài năng, tinh hoa dân tộc để mà phát triển, vì chỉ dám dùng người của đảng trong những công việc gọi là “nhạy cảm” cho ăn chắc, cuối cùng sẽ trở thành “vòng tròn khép kín” của con sán xơ mít mà thôi. Hệ quả của nó thế nào hẳn ai cũng đoán được rồi.

Bauxite Việt Nam


https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2018/11/H6-117.jpg

Tác giả trong một chuyến công tác miền núi

Đừng “lăn tăn” với cái chức quèn trong tòa báo quốc doanh!

Thân mến gửi các bạn đồng nghiệp trẻ báo Thanh niên mới bị thôi chức do chưa phải là đảng viên,

Tôi tên là Nguyễn Đình Ấm, trú tại quân Long Biên Hà Nội có hơn 30 năm làm báo quốc doanh hiện đã nghỉ hưu, làm báo tự do. Nay xin có mấy lời tâm sự với các bạn đồng nghiệp trẻ mới bị thôi chức do không phải là đảng viên.

Các bạn đồng nghiệp quý mến!

Nghề báo cũng là một nghề với mục tiêu “cơm, áo, gạo tiền” nhưng có khác là các bạn kiếm tiền bằng cầm bút mà đạo đức cao cả nhất của người cầm bút là sự trung thực, hết lòng với chân lý, đồng loại. Người cầm bút có thể nghèo nhưng nếu làm giàu bằng sự gian dối, thủ đoạn, luồn lọt, vụ lợi, làm ngơ trước những oan trái, đau khổ của nhân dân thì chỉ là kẻ lưu manh hèn hạ sẽ bị phỉ nhổ gấp nghìn lần những người làm nghề khác.

Đối chiếu với những “tiêu chí” trên với việc các bạn bị mất chức do không phải là đảng viên thì như thế nào?

– Thứ nhất: Nếu ở trong hàng ngũ đảng CS thì bạn phải tuân thủ mọi quan điểm đường lối của đảng. Từ đây phẩm chất của bạn như trung thực, trọng chân lý, vì lợi ích của đồng loại, đất nước… phải hoàn toàn phụ thuộc vào ý đồ, việc làm của đảng mà hiện thân thường là những cá nhân cán bộ, đảng viên. Nếu đảng đúng, tốt thì bạn được trung thực, làm được việc có lợi cho dân, cho nước, ngược lại nếu đảng, cán bộ sai, tham nhũng, thối nát thì bạn cũng là tội đồ. Ví dụ vụ Thủ Thiêm diễn ra ngay giữa TPHCM, hàng nghìn, vạn người oan sai lang thang kiện cáo suốt 20 năm trời ở Sài Gòn, Hà Nội các báo đều biết nhưng không báo nào dám đăng đến nơi, đến chốn do các lãnh đạo báo chí phải tuân thủ ý chí của cán bộ, lãnh đạo đảng ở TPHCM,ở  trung ương. Rất nhiều bài báo đăng nội dung chính xác, đúng sự thật nhưng chỉ ít giờ phải gỡ bỏ vì trái ý cán bộ, cấp trên… Có vô vàn ví dụ về điều này. Chắc các bạn còn thuộc chuyên đề nghiệp vụ quan trọng học ở học viện báo chí: “Tính chân thật của báo chí cách mạng” mà nội dung chính là: Sự kiện, sự việc có thật nhưng không phù hợp (trái) đường lối của đảng thì cũng không phải là sự thật”.

Nạn nhân tiềm năng của luật an ninh mạng

Đỗ Thành Nhân

I.- Lời dẫn

Gởi cộng đồng công nghệ thông tin Việt Nam.

Thế hệ tôi chưa có đào tạo ngành tin học, nhưng tôi làm việc với máy tính từ năm 1992: từ phần mềm đến phần cứng; từ giảng dạy đến lập trình, nghiên cứu khoa học; từ kinh doanh đến phục vụ cho cộng đồng.

Sau hơn một tuần gởi email “Góp ý dự thảo Nghị định Quy định chi tiết một số điều của luật an ninh mạng” (1), bài viết nghiêm túc, có trách nhiệm với đầy đủ thông tin cá nhân, nhưng đến nay tôi vẫn không nhận được bất cứ thông tin phản hồi nào thể hiện sự cầu thị, tôn trọng ý kiến người dân từ những người soạn thảo Nghị định.

Thủ tướng Chính phủ kêu gọi đầu tư, phát triển công nghệ 4.0; nhưng liệu các bạn có được tự do phát triển tư duy logic, cảm xúc, nhận thức của mình để lập trình cho những bộ máy trí tuệ nhân tạo (AI) không?

Khi những nhà lập pháp thì quyết tâm “dịch chuyển đám mây điện toán, đám mây ảo về Việt Nam” cho bằng được (Võ Trọng Việt, Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng và An ninh của Quốc hội). Còn những người thực thi pháp luật thì “một bộ não quá bé nhưng ước mơ lớn” (Nguyễn Thanh Hóa, cựu thiếu tướng, cựu Cục trưởng C50, Bộ Công an) dưới sự chỉ đạo của một người không biết sử dụng thiết bị thông minh đã bắt tay với nhóm lợi ích sẵn sàng tạo cạm bẫy đưa nhiều nạn nhân vào lao tù. Trong tương lai, với nhận thức của cơ quan công an suy diễn nội dung thông tin theo hướng có tội, thì hiện tại cộng đồng IT nên chuẩn bị để trở thành nạn nhân của luật ANM.

Bài viết dưới đây, bắt đầu từ một chương trình nhỏ của một cá nhân và không loại trừ sẽ đến lượt các bạn.

II.- Chuyện không nhỏ!

Nhiều bạn gởi email đề nghị bản nâng cấp chương trình TNAME cho những biến thể mới của name rác trong Excel từ 2013 trở về sau; tôi xin thông báo cho các bạn là: chương trình TNAME dừng phát triển vì lý do bị hủy mã nguồn.

Tôi là tác giả chương trình TNAME  “TN Anti virus Macro 4 and names for Excel (Diệt macro 4, sheet ảo và name rác trên Excel)”. Chương trình này viết cho cộng đồng IT, công bố trên tạp chí “Thế giới vi tính – PC WORD VIETNAM” vào tháng 01/2008 (2). TNAME giúp cho những người làm Excel quét các loại Virus Macro 4 có khả năng làm sai lệch kết quả tính toán; chống sự bành trướng dung lượng file do sheet ảo và name rác phát sinh trong quá trình sao chép, tính toán; chống lại sự ánh xạ kết quả tính toán đến một nơi nào đó nếu máy tính của bạn kết nối vào mạng LAN (WAN). Khi công bố chương trình, virus này tồn tại trên website nhiều bộ ngành và các tổng công ty, tập đoàn kinh tế lớn của Việt Nam; gây thiệt hại không nhỏ cho xã hội. Chương trình TNAME hoàn toàn miễn phí.

Còn những chương trình khác phục vụ cho cộng đồng, như chương trình “tn.fontviet” đã giải quyết căn cơ các vấn đề liên quan đến font chữ tiếng Việt do đặc thù vùng miền ở Việt Nam trong Excel mà các chương trình kế toán, dự toán xây dựng hay gặp phải khi trao đổi thông tin với nhau. Chương trình này đưa lên mạng internet giai đoạn tàu Trung Quốc vào vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam cắt cáp tàu Bình Minh 2 với câu slogan “Dù bạn ở đâu và làm gì? nhưng đã là người Việt Nam, Bạn hãy luôn nhớ rằng HOÀNG SA – TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM”, kèm theo thông tin liên hệ của tác giả.

Ngoài các chương trình phục vụ miễn phí cho cộng đồng IT, tôi còn nhiều chương trình ứng dụng khác để kinh doanh và phục vụ cho những dự án trọng điểm quốc gia cùng với tài nguyên thông tin lưu trữ vô cùng lớn và giá trị.

Tuy nhiên vì gởi email quyển sách (không bị cấm) mà cơ quan công an thu giữ laptop hơn 4 tháng trời, khi giao lại thì toàn bộ dữ liệu trong laptop đĩa cứng 500GB đã bị tiêu hủy toàn bộ; đơn vị bảo hành đổi đĩa cứng mới trắng tinh.

***

Luật An ninh mạng sắp có hiệu lực, Bộ Công an đang dự thảo Nghị định thi hành Luật đã trao cho cơ quan công an quyền lực quá lớn nhưng lại không có điều khoản nào bảo hộ và bảo vệ quyền sở hữu tài sản, sở hữu trí tuệ hợp pháp theo Hiến pháp.

Trong giới công nghệ thông tin, các chương trình ứng dụng, không người này làm thì người khác sẽ làm, không dùng sản phẩm này thì dùng sản phẩm khác, người dùng không quan tâm nhiều đến sản phẩm phần mềm free vì cộng đồng. Nhưng với những người lập trình đầu tư công sức đóng góp cho cộng đồng một phần mềm, thì đó là một đứa con tinh thần đã tích lũy trí tuệ và hồn của mình vào trong nó.

Trước kia, cũng như nhiều bạn IT hiện nay, tôi cứ cày trên máy tính để viết ra những chương trình xử lý những cơ sở dữ liệu đến nhiều triệu records. Nhưng tai họa ập đến, nên mất sạch. Cuối cùng người ta trả lại một cái xác máy tính, vậy là xong!

Các bạn IT thường chậm hiểu các vấn đề xã hội (xin lỗi); tôi xin đưa ra một ví dụ cụ thể:

Giả sử các bạn phải thực hiện bài toán “cấp trùng thẻ bảo hiểm y tế” (tra từ khóa trên Google), với mỗi tỉnh từ 3 đến 5 triệu records, chưa chắc các huyện có cấu trúc dữ liệu và bộ mã font chữ đồng nhất với nhau. Bạn phải xử lý số liệu này để cho ra kết quả: bao nhiêu thẻ bảo hiểm y tế bị trùng và thất thoát ngân sách bao nhiêu tiền. Đây là bài toán không đơn giản, nhưng khi bạn làm gần xong thì vì một lý do quy chụp nào đó; công an thu giữ máy tính, vài tháng sau trả lại cho bạn một cái xác, không chương trình, không dữ liệu.

Tôi đã rơi vào hoàn cảnh tương tự như trên.

Đây là “quyền” của công an lúc chưa có Luật An ninh mạng, đến khi Luật An ninh mạng có hiệu lực thì “quyền” của cơ quan công an càng lớn hơn.

Nếu như vụ 100 USD ở Cần Thơ (3), ông chủ Tiệm vàng Thảo Lực còn may mắn nhận lại được những tài sản hữu hình. Với trường hợp nêu trên, bạn cũng chỉ nhận lại một cái xác máy tính. Trong khi tài nguyên thông tin giá trị gấp hàng ngàn lần cái xác máy!

Về mặt cá nhân, tôi đã mất một tài sản vô cùng lớn và vô giá.

Còn đối với xã hội, với cộng đồng thì sao? Trước hết là chương trình TNAME đã bị mất sạch source code (mã nguồn) nên không thể phát triển tiếp tục được nữa. Nếu như có chương trình TNAME quét tự động từ 5-10 phút; không có chương trình thực hiện thủ công nhanh thì cũng vài tiếng đồng hồ, cả nước có hàng chục ngàn máy tính như vậy.

***

Đến bây giờ tôi cũng không biết mình bị tội gì!

Suốt nhiều tháng trời làm việc, các anh an ninh hỏi đủ thứ chuyện. Chẳng hạn như với chương trình “TN.Fontviet” nói trên, các anh ấy hỏi tôi có biết Việt Tân không? Có biết câu slogan “HS-TS-VN” là của Việt Tân đang sơn ở khu vực các trường đại học? Và các anh ấy giải thích đó là câu viết tắt của “Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam”. Tôi nói: không quan tâm đến Việt Tân và càng không quan tâm tới câu slogan của họ; tôi viết thẳng câu “HOÀNG SA – TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM” vào chương trình (4) luôn chứ không viết tắt để người đọc khỏi mất công suy nghĩ, vậy thôi; có gì sai? Các anh an ninh nói: đây là việc nhạy cảm, để Đảng và Nhà nước lo.v.v…

Đại loại là những câu chuyện “Hỏi và Đáp” như vậy, tôi đã hợp tác với cơ quan công an để hy vọng nhận lại tài sản. Cuối cùng, họ giao trả cho tôi cái xác máy tính!

Bài học rút ra, xin được chia sẻ: cho dù bạn có ngoan ngoãn như những con cừu, thì người ta cũng vẫn cạo lông và đến một lúc nào đó người ta cũng xẻ thịt. Bạn đừng bao giờ nghĩ rằng, những con cừu ngoan ngoãn sẽ được tự do.

***

Chuyện của tôi trao đổi với bạn bè. Có người nói: có thể có một vài anh công an chưa có kinh nghiệm nên làm việc có thiếu sót. Xin thưa: trong 4 tháng làm việc với tôi, có ít nhất 5 sĩ quan an ninh cao cấp; người trực tiếp ký thu giữ laptop và hoàn trả xác máy tính của tôi là Thạc sĩ Luật, Thượng tá, Phó trưởng phòng PA của một tỉnh.

Có người còn nói: sao không khiếu nại? Thưa ngay: tôi đã làm đơn đề nghị xem xét giải quyết gởi đi từ ông giám đốc công an tỉnh đến những vị lãnh đạo cấp cao nhất nước. Cho đến thời điểm này vẫn chưa có được một thông tin phản hồi sẽ được giải quyết như thế nào.

So sánh nghiêm túc thì vụ việc của tôi không khác nhiều với vụ 100 USD (3) của Tiệm vàng Thảo Lực ở Cần Thơ 2018, hay Tiệm vàng Hoàng Mai Bình Thạnh 2014 (5); khác nhau ở chỗ tôi không có bất kỳ vi phạm nào. Sau 4 tháng làm việc với công an, không có biên bản vi phạm, không có quyết định xử phạt hành chính nào giao cho tôi cả.

Giả sử tôi có vi phạm điều gì thì cơ quan công an chỉ có thể thu giữ tang vật chứ không thể thu giữ và hủy hoại toàn bộ tài sản của công dân được.

III.- Chuyện sẽ rất lớn

Giữa chủ trương, đường lối phát triển đất nước và thực thi chính sách vẫn còn một khoảng cách khá xa vời; trong khi:

– Đảng Cộng sản Việt Nam chủ trương phát triển công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước, gắn với phát triển “kinh tế tri thức”; thì “tài nguyên thông tin” là bộ phận cấu thành của nền “kinh tế tri thức” mà toàn xã hội đang hướng đến lại bị chính quyền hủy hoại.

– Thủ tướng Chính phủ kêu gọi cả xã hội nghiên cứu, phát triển ứng dụng cho nền công nghiệp 4.0; cốt lõi của công nghiệp 4.0 vẫn là công nghệ thông tin, hướng tới tự động hóa, phân tích dữ liệu lớn (big-data), lập trình trí tuệ nhân tạo; thì chính quyền lại muốn kiểm soát cả tư duy và tiến trình hình thành sản phẩm trí tuệ.

Thời kỳ sơ khai ứng dụng tin học có vị lãnh đạo không dám sử dụng máy tính vì sợ bị lây nhiễm virus; đưa chương trình ứng dụng vào quản lý, có vị tìm cách ngăn chặn với tuyên bố: lúc đánh Mỹ đâu có cần chương trình nào mà vẫn chiến thắng?!

Ngày nay, cháu bé 4,5 tuổi cũng sử dụng thiết bị thông minh; nhưng sự ngu muội của người lớn thì chưa hết, nó nằm trong tiềm thức những người hoạch định chính sách, trong nghị trường; nó được thể hiện qua những phát ngôn, những văn bản quy phạm pháp luật. Đến giai đoạn thực thi chính sách, sẽ tiếp tục có những người lạm quyền, vận dụng luật pháp theo cảm tính để hủy hoại sự sáng tạo của người làm IT.

Luật An ninh mạng không tạo sự đồng thuận cao trong nhân dân cả nước. Bằng chứng:

– Về xã hội: nhiều cuộc biểu tình, tuần hành tại nhiều địa phương trên cả nước vào các ngày 10, 11 tháng 06/2018 để phản đối dự luật Đặc khu và luật An ninh mạng (trước đó, Chính phủ đã thông báo tạm dừng thông qua luật Đặt khu).

– Về số liệu: theo website Quốc hội công bố chính thức thì chưa tới 7% đồng ý và hơn 50% không đồng ý thông qua Luật An ninh mạng trong số ý kiến góp ý cho dự thảo luật. (6)

Số liệu này không thể phủ nhận, bởi vì:

Website “quochoi.vn” là trang web được vận hành bởi cơ quan quyền lực cao nhất của nhân dân; được duy trì bằng ngân sách nhà nước; là trang web duy nhất tương tác trực tiếp giữa người dân với quốc hội góp ý vào dự thảo luật. Mọi ý kiến người dân đều được công khai nội dung và thông tin cá nhân, máy chủ cũng lưu địa chỉ IP truy cập.

Trong khi người dân phải công khai tên, địa chỉ khi góp ý luật An ninh mạng thì nhà nước lại cho phép Không công khai danh tính đại biểu Quốc hội biểu quyết hay không biểu quyết (7), cho thấy người dân có trách nhiệm và số liệu này đáng tin cậy hơn.

***

Không phải luật nào được Quốc hội thông qua cũng được xã hội chấp nhận; ví dụ luật Bảo hiểm xã hội, Bộ luật Hình sự, … đã phải sửa lại trước khi có hiệu lực.

Không phải nghị định nào của Chính phủ ban hành cũng đem lại lợi ích cho đất nước; ví dụ Nghị định 49/2017/NĐ-CP yêu cầu “bổ sung thông tin, ảnh chụp chân dung”, là một sự lãng phí (8) cho xã hội.

Không phải quy định pháp luật nào cũng được thực hiện nghiêm túc, bình đẳng; mà là công cụ cho một số cá nhân lạm dụng. Ví dụ: luật Cư trú, trong đó có yêu cầu người dân ở ngoài địa chỉ thường trú phải đăng ký “tạm trú”, “lưu trú”. Hiện nay ít nhất 5% dân số không sống tại địa chỉ thường trú; trong số đó khoảng 80% ở khách sạn, nhà trọ có đăng ký tạm trú. Khoảng 20% số đó, tức là ít nhất nửa triệu người luân chuyển hàng ngày, ngắn hạn ở nhờ nhà người quen không đăng ký “tạm trú”, “lưu trú”. Cơ quan công an không thể kiểm tra hết mà chỉ “chọn lựa” một số người để kiểm tra hộ khẩu nhằm trục xuất họ ra khỏi nơi ở tạm.

Luật An ninh mạng cũng vậy, mặc dù đã được Quốc hội thông qua, lúc này Chính phủ đang lấy ý kiến cho dự thảo “Nghị định Quy định chi tiết một số điều của luật an ninh mạng” đang tiềm ẩn nhiều nguy cơ đối với cộng đồng hoạt động trong lĩnh vực IT.

***

Công nghiệp 4.0, người làm IT phải lập trình cho trí tuệ nhân tạo, phải xử lý những cơ sở dữ liệu lớn; phải giải quyết những gì có khả năng xảy ra dù với xác xuất rất thấp.

Tôi phân tích đầu tư và đánh giá rủi ro cho các dự án bằng chương trình tự nghiên cứu cho phép phân tích đến 10 biến số độ nhạy; đặc biệt là các dự án startup về công nghệ thông tin nếu Luật An ninh mạng và Nghị định thực thi thì rủi ro cho chủ dự án sẽ vô cùng lớn.

‘Mày cần đất hay cần mạng?’

Mặc Lâm

Nguyễn Thị Thùy Dương phát biểu trong buổi tiếp xúc cử tri Q2 ngày 22/11/2018.

Nguyễn Thị Thùy Dương phát biểu trong buổi tiếp xúc cử tri Q2 ngày 22/11/2018.

Hai chữ Thủ Thiêm đã trở thành biểu tượng của người dân oan mất đất, cho dù mai này nó có là một khu đô thị trù phú, hay một ốc đảo của phồn hoa thì cái oan khuất của nó vĩnh viễn không bao giờ được gột rửa trong lòng người dân cả nước, và nhất là người dân ngay tại nơi mà cái khu đô thị mới ấy mọc lên.

Thủ Thiêm nhắc nhở bao điều đắng cay khổ ải của hơn 16 ngàn con người. Những con người cần cù với ruộng đồng mặc dù ánh đèn Sài gòn hằng đêm hào nhoáng bên kia con sông, chỉ một cuốc xe ngắn là tới nhưng nào họ có màng mỏi gì, bởi đời sống chật vật không cho phép họ sống như một thị dân đúng nghĩa.

Và sự khổ nạn ập tới như giông gió sấm sét. Giông gió vì sức cưỡng chiếm vũ bão của nó, sấm sét vì sự tàn nhẫn, vô tình đến lạnh lùng khi từng vuông đất bị san bằng để dùng vào việc khác, việc của những kẻ có tiền nhưng không hề có lương tâm. Người dân Thủ Thiêm từ đó bắt đầu trôi dạt trên chính quê hương mình, họ có miệng nhưng nói không thành lời vì sức ép của cường quyền đè nặng lên báo chí cộng với bạo lực đi kèm sẵn sàng đáp trả mọi cố gắng mưu tìm công lý của những con người khốn khổ.

Nhưng rồi một ngày, họ được nói, được bày tỏ uất hận của mình qua chiếc giày của chị Thùy Dương ném vào bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, gián tiếp ném vào hệ thống cầm quyền đã và đang bao che, đồng lõa cho một tập đoàn cướp đất mà Nguyễn Văn Đua, Tất Thành Cang, Lê Thanh Hải cùng một loạt những quan chức nhũng lạm khác đã thao túng và làm giàu bất chính.

Dư luận hồi hộp theo dõi những phát biểu của bà con trong những dịp gặp gỡ cử tri của bà Quyết Tâm, cũng là đại biểu Quốc hội đơn vị TP HCM, là người gặp gỡ dân oan Thủ Thiêm và hứng chịu biết bao lời oán trách xót xa.

Người dân cả nước tưởng sự phàn ứng của người dân Thủ Thiêm chỉ giới hạn trong các căn phòng kín mít của Quận Hai. Nhưng không, mỗi lời nói, mỗi phản ứng đã được ghi lại và lan tỏa đi khắp nơi, nhất là lời phát biểu của người dân mới đây cũng tại nơi gặp gỡ cử tri vào ngày 22 tháng 11.

Ngồi ghế chủ tọa cũng là những gương mặt cũ, trả lời câu hỏi của người dân cũng là những câu trả lời cũ nhưng phản ứng gay gắt của dân oan Thủ Thiêm ngày hôm đó đã tạo một cơn sóng gió thật sự. Lần này người dân không kiến nghị, không yêu cầu mà họ chỉ thẳng vào bàn của chủ tọa, nêu lên những câu hỏi và lồng trong đó là sự lên án, kết tội từng con người, tập thể của cả hệ thống chính quyền thành phố.

Nhân đọc lại hồ sơ về chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa của phía Trung Quốc…

Trương Nhân Tuấn

Học giả Trung Quốc (TQ) có “niềm tin” là “ngàn năm trước TQ là một quốc gia đi biển lớn. TQ là quốc gia đầu tiên phát hiện, khai khác và quản lý các quần đảo HS và TS ở Biển Đông”. Hồ sơ của TQ ghi chắc điều này như đinh đóng cột.

Nhưng vụ “TQ là quốc gia đi biển lớn” có đúng hay không, việc này không nói lên được điều gì. Bởi vì các nước chung quanh, hàng ngàn năm trước, họ cũng là những giống dân đi biển, sống bằng nghề biển. Họ có thể là những quốc gia nhỏ hơn, nhưng chắc chắn người dân các quốc gia này rành Biển Đông hơn dân TQ. Họ sống kế cận Biển Đông. Họ đi thuyền ra các đảo, họ lặn ngụp bắt cá, bắt ốc, bắt rùa… ở các đảo, các bãi đá đó. Sau này, thế kỷ 17, thế kỷ 18, dân VN mỗi năm ra các đảo, ngoài việc đánh bắt hải sản, còn có việc thu lượm các xác tàu chìm đã bị sóng đánh trôi dạt vào các đảo đó.

Họ không hề lớn tiếng tuyên bố “khám phá” như TQ. Đơn giản vì họ từ khai thiên lập địa đã sinh sống ở đó rồi. Vùng biển có các bãi đá đó là không gian sinh tồn của họ. Nếu nói theo “ngôn từ luật pháp” thì họ đã “khám phá, khai thác và quản lý” vùng biển và đảo đó từ thời kỳ mà TQ còn viết “huyền sử”.

Các học giả TQ nói rằng họ là nước “phát hiện” ra quần đảo Trường Sa qua việc vịn vào một số tài liệu kể lại một số chuyến du hành trên Biển Đông.

Nếu việc “phát hiện” dễ như vậy thì đương nhiên TQ là kẻ đi sau các nhà hải hành Ả Rập và Tây phương.

Bằng chứng là không hề có bản đồ hải hành nào của người Châu Âu ghi nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của TQ.

Trước đây khoảng một thế kỷ, các nhà hải hành thế giới không phân biệt hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa (Paracel và Spratleys). Hầu hết các bản đồ của các thế kỷ 16, 17, 18… đều gom hai quần đảo này vào làm một (dưới cái tên là Parcel, sau đó là Paracel). Cái tên Spratleys cũng chỉ mới có đây thôi.

Năm 1909 nhà nước TQ khẳng định (với dư luận quốc tế) rằng lãnh thổ cực nam của TQ là đảo Hải Nam. Đến năm 1932 thì nhà nước này tuyên bố lãnh thổ cực nam của họ là Tây Sa (Hoàng Sa của VN). Đến năm 1935, trên các bản đồ của TQ còn ghi bãi Scarborough là Nam Sa. Đến năm 1947 thì họ mới đẻ ra cái tên Trung Sa quần đảo rồi đem Hoàng Nham (Scarborough) và bãi ngầm Macclesfeild gộp vào trong đó. Cái tên Nam Sa lấy lại đặt cho Trường Sa của Việt Nam.

Ngay cả cái tên mà họ còn lúng túng, lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Nếu "cụ Cả" giáo điều: trí thức sẽ im lặng hay lên tiếng?

Hoa Nghi

Sức nóng của chiến dịch đốt lò, một chiến dịch chưa từng có tiền lệ trong hệ thống chính trị Việt Nam,  đụng chạm trực tiếp về mặt nhân sự cấp tướng thuộc Bộ Công an, và đưa Uỷ viên Bộ Chính trị - Bí thư thành uỷ Tp. HCM đang đương chức ra toà với án tù lên tới hơn 30 năm khiến dư luận choáng ngợp.

Nhiều danh xưng dành cho người đứng đầu chiến dịch là ông TBT Nguyễn Phú Trọng như: kẻ sĩ Bắc Hà, sĩ phu, người Cộng sản cuối cùng...

Những danh xưng hoa mỹ và có phần tôn quý này là thể hiện 1 thái độ ngưỡng vọng với người đốt lò, người bảo vệ các giá trị trong đảng và nuôi ý chí đưa ĐCSVN vực dậy.

Nhưng cuộc chiến đốt lò cũng tạo ra những mối liên kết đáng ngờ, dù có yếu tố thanh lọc được bộ máy và gạt bỏ các thành phần tham nhũng trong ĐCSVN, nhưng những chỉ dấu của các yếu tố, nhân tố liên quan đến chiến dịch đều hướng tới ông Nguyễn Tấn Dũng - cựu Thủ tướng và là người khiến ông Trọng bật khóc trong một ngày mà thế và lực của Chính phủ lấn át lãnh đạo ĐCSVN.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEih4T11Pct2Dme3U_8tJV4BSbDEJ2sESPIUAuk536qtXobeOLiSzQo3qFfpmaL3z7D5-ZOEWLS8ZzZVLmKdrE-TGq3BB3_HJClp62w6iLu7_Z-wWmDtz9x209a7OpoHioBLCfCgeW7jWMU/s640/_104462710_image-1-1543045237732895610344.jpg

TBT - CTN Nguyễn Phú Trọng phát biểu hôm 24.11 khi tiếp xúc cử tri tại Hà Nội.

Trong một bài viết được đăng tải trên The Diplomat nhằm chỉ ra sự khác biệt giữa ông Nguyễn Phú Trọng và ông Tập Cận Bình, theo đó, mặc dù có hơi hướng giống nhau nhưng mục tiêu của ông Tập khác hẳn ông Trọng. Sự khác nhau đó thể hiện qua việc ông Bình tập trung phát triển quốc gia để làm gia tăng sự lãnh đạo của ĐCSTQ, trong khi ông Trọng chủ trương đi từ tập trung vun vén quyền lực trong Đảng và gia tăng sự cầm quyền của Đảng trong các vấm đề nhà nước.

Thiếu trí tuệ - sự diệt vong tất yếu của Đảng Cộng sản

Phạm Đình Trọng

“Bị cáo Nguyễn Thanh Hóa: "Tạo hoá cho tôi bộ não quá bé nhưng lại cho tôi tham vọng quá lớn" (https://laodong.vn/phap-luat/bi-cao-nguyen-thanh-hoa-tao-hoa-cho-toi-bo-nao-qua-be-nhung-lai-cho-toi-tham-vong-qua-lon-642827.ldo?fbclid=IwAR2-HTbmNQi2iPzOZIenVRNPwZoQhMb9IERjwXLL1O6hgv3F3Jj6vzUQ-8M)

Thiết nghĩ, lãnh đạo và quan chức đều phải hiểu và nói được như Nguyễn Thanh Hóa".

Nguyễn Tường Thụy

Ông Nguyễn Tường Thụy còn quên không nhắc đoạn cuối trong mấy lời tự bạch khá gọi là “chân thành” của vị tướng đánh bạc thốt lên trước vành móng ngựa. Ông ta nói rằng: “cuộc đời tôi bây giờ đã mất tất cả, chỉ còn lại một trái tim mang dòng máu của người cộng sản”.

Chao ôi, có tuyệt không! Đúng là ông Hóa chết đến đít vẫn giữ nguyên cái giọng của người cộng sản không chệch đi đâu được. Hình ảnh của ông xứng đáng là điển hình trọn vẹn của người Cộng sản xứ Việt với tất cả bản năng “giành giật, cướp đoạt lợi và quyền” (Bao nhiêu lợi quyền tất qua tay mình – Quốc tế ca) mà đánh bạc hàng ngàn tỷ trên mồ hôi nước mắt của dân cũng là một “bản năng rất cộng sản” trong thời buổi này. Đó cũng chính là hình ảnh đích thực của cả một Đảng bao nhiêu năm nay lúc nào cũng ôm “một bầu máu nóng”, quyết làm người lính tiên phong dẫn dắt dân tộc chúng ta đi theo một lộ trình rất dài đầy máu và nước mắt, để cuối cùng thì, nếu không vào nhà ngục như ông Hóa, dám chắc cả dân tộc sẽ tiến lên chủ nghĩa xã hội ở những cái trại tận… bên kia biên giới xứ sở thiên đường của ngài Tập Cận Bình.

Bauxite Việt Nam

1. Lương tâm và trí tuệ không có chỗ trong nhà nước tham nhũng

Thể chế cộng sản đã biến đội ngũ quan chức nhà nước cộng sản thành những băng cướp mạnh, những băng cướp cấp nhà nước. Quan chức quản lí của cải, tài nguyên của nước thì cướp của nước như những vụ cướp diễn ra ở Vinashine thời Phạm Thanh Bình, Nguyễn Tấn Dũng, ở Vinalines thời Dương Chí Dũng, Nguyễn Tấn Dũng, ở Petrovietnam thời Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Nguyễn Tấn Dũng. Như băng nhóm Vũ Nhôm, Út Trọc. Như băng nhóm tướng lĩnh cướp đất sân bay Gia Lâm, sân bay Tân Sơn Nhất… Quan chức quản lí lãnh thổ dân cư thì cướp của dân như ở Cống Rộc, Tiên Lãng (Hải Phòng), ở Văn Giang (Hưng Yên), ở Dương Nội, ở Đồng Tâm (Hà Nội), ở Thủ Thiêm (Sài Gòn)…

Hối hả ăn cướp, những băng nhóm cướp cộng sản đã đánh sập lòng tin của dân vào nhà nước cộng sản. Công khai ăn cướp, những băng nhóm cướp cộng sản còn đào ruỗng chân móng tòa nhà cộng sản. Cướp đã thành bệnh dịch hạ gục hàng loạt quan chức cộng sản từ cấp xã, phường lên tới cấp Bộ trưởng, Thủ tướng Chính phủ. Pháp luật chưa soi đến những vụ đại án tham nhũng tài sản của ông Thủ tướng Ba Dũng và gia đình nhưng việc ông tham nhũng quyền lực cho con cái ông thì đã quá rõ. Cướp đã thành trận lũ quét cuốn trôi của cải vật chất của đất nước, cuốn trôi cả những giá trị đạo đức, văn hóa của con người. Lúc này không diệt đám cướp ngày là đội ngũ quan chức nhà nước cộng sản tham nhũng, thể chế cộng sản sẽ mất người, mất lòng dân, đi vào suy tàn không thể đảo ngược. Nhưng quyền lực đảng tham nhũng cầm quyền còn sai khiến cả pháp luật, một kẻ đứng đầu những băng nhóm đầu trộm đuôi cướp cấp nhà nước như Nguyễn Tấn Dũng còn vênh váo là người tử tế thì làm sao có thể chống tham nhũng!

Mấy năm qua, Ủy ban Kiểm tra trung ương, cơ quan cảnh sát điều tra tội phạm trong nội bộ tổ chức cộng sản đã làm việc ráo riết và liên tiếp điểm mặt những băng cướp nổi cộm, đầy tai tiếng không còn giấu giếm được nữa. Nhưng ra đời bằng cướp chính quyền, tồn tại bằng cướp dân quyền, đặc tính cướp đã được cài đặt trong bản thể cộng sản, đã là bản chất của thể chế cộng sản. Chính thể chế cộng sản đã sản sinh ra những băng cướp cấp nhà nước được gọi bằng từ ngữ nhẹ nhàng, lịch sự, mĩ miều là tham nhũng. Chính thể chế cộng sản đã nuôi dưỡng, chăm bẵm những mầm mống tham nhũng để những mầm mống đó nảy nở thành những băng cướp lộng hành tàn bạo như những băng cướp đất ở Văn Giang, Hưng Yên, ở Dương Nội, ở Đồng Tâm, Hà Nội, Ở Thủ Thiêm, Sài Gòn.

Tham nhũng được thể chế cộng sản nuôi dưỡng vì vậy không phải cứ tham nhũng là bị nhà nước cộng sản diệt. Diệt tham nhũng để cứu thể chế cộng sản nhưng diệt tham nhũng còn là trận chiến ác liệt một mất, một còn trong cuộc đấu đá nội bộ ở cấp chóp bu cộng sản. Diệt tham nhũng còn là chiếc đầu dê treo trên bảng hiệu trước cửa tiệm, để trong bếp núc nhà hàng cộng sản chế biến món củng cố thế lực phe phái nắm quyền. Và cơ quan cảnh sát điều tra tội phạm trong nội bộ tổ chức cộng sản, Ủy ban Kiểm tra trung ương, đã quyết liệt truy diệt đến cùng những băng nhóm tham nhũng lớn nhỏ thuộc triều đại tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng đã thất thế. Những đàn em trong đường dây băng nhóm tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng dù xa chạy cao bay như Trịnh Xuân Thanh trốn sang tận trời Âu, nhà nước cộng sản vẫn chấp nhận đổ vỡ về ngoại giao với cả liên minh châu Âu, xuất cả tướng Bộ trưởng Công an cùng đội đặc nhiệm cấp cao và đông đúc do tướng tình báo chỉ huy sang tận trời Âu công khai chà đạp lên pháp luật nhiều nước châu Âu, tóm cổ Trịnh Xuân Thanh lôi về nước trị tội, diệt đàn em, diệt vây cánh của thế lực Nguyễn Tấn Dũng thù địch còn cài cắm trong bộ máy đương quyền.

Trong khi Võ Kim Cự rước đại họa Formosa về giết sự sống biển Việt Nam, giết chết cả nền kinh tế biển Việt Nam, gây bất ổn nghiêm trong về an ninh chính trị, an toàn xã hội. Số tiền Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh gây thất thoát tính bằng ngàn tỉ đồng thì số tiền Formosa – Võ Kim Cự gây thiệt hại cho nền kinh tế Việt Nam, gây thiệt hại cho cuộc sống người dân Việt Nam phải tính tới hàng triệu tỉ đồng, hàng tỉ tỉ đồng. Võ Kim Cự kí vượt thẩm quyền cho Formosa thuê 3300 ha đất tới 70 năm với giá rẻ như cho không. 5000 đồng chỉ mua được li trà đá nhưng thuê được tới 1450 m2 đất Vũng Áng trong một tháng. Biếu không Formosa 3300 ha đất trong 70 năm thì số tiền Formosa lại quả cho Cự cũng phải tính tới cả ngàn tỉ đồng. Thiệt hại về tiền bạc, về kinh tế, về lòng tin do những băng cướp Phạm Thanh Bình, Dương Chí Dũng, Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh gây ra, cộng lại cũng không lớn bằng thiệt hại về kinh tế cho nhà nước cộng sản và thiệt hại về lòng tin cho Đảng Cộng sản do Võ Kim Cự gây ra. Formosa – Võ Kim Cự tạo ra sự phẫn nộ sôi sục, bền bỉ không bao giờ chấm dứt của người dân với nhà nước cộng sản. Formosa – Võ Kim Cự đã phơi bày ra nhân cách nhếch nhác, nhem nhuốc, bỉ ổi của hàng loạt quan chức nhà nước cộng sản khi đám quan chức ở cấp Bộ trưởng, Bộ Thông tin Truyền thông, Bộ Y tế, bộ Tài nguyên Môi trường bày trò tắm biển Formosa, ăn cá biển Formosa để lừa bịp, ru ngủ, đầu độc dân.

Tội tham nhũng của Võ Kim Cự lồ lộ như vậy, lớn như vậy, nguy hại như vậy nhưng hãy nhìn tấm ảnh tràn lan trên truyền thông Võ Kim Cự chụp chung với Đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng. Đó là hình ảnh đàn em về kêu cầu đại ca, núp bóng đại ca. Đôi mắt trố của Cự thành kính, khẩn khoản, van lơn, chờ đợi và đầy lòng biết ơn nhìn đảng trưởng Trọng. Cái nhìn của em út biết thân biết phận với đàn anh cánh hẩu. Cái nhìn của bề tôi có lỗi với thủ lĩnh quyền uy. Chưa khi nào, chưa có tấm ảnh nào Đảng trưởng Trọng có khuôn mặt dịu dàng, hiền từ, thư thái như trong tấm ảnh đảng trưởng Trọng thân thiện, bao dung đứng bên Cự. Sự bao dung của đấng bề trên với đàn em thân tín. Sự bao dung của ông bố với thằng con đáng thương.

Với sự bao dung đó, dù tội tày trời, Cự vẫn ung dung rời Hà Tĩnh về Ba Đình, nghiễm nhiên làm Bí thư đảng đoàn, Chủ tịch Liên minh Hợp tác xã Việt Nam. Cự vẫn được đảng bảo lãnh nguyên vẹn tư thế chính trị và danh dự khi giới thiệu Cự ra ứng cử để trở thành đại biểu Quốc hội, ngồi ghế Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế rồi bình yên về hưu, mang tiền bạc có được từ Formosa sang mua đất đai, lâu đài ở Canada sống vương giả suốt quãng đời còn lại của Cự và bảo đảm cuộc sống phè phỡn cho nhiều đời con cháu Cự.

Rồi Phí Thái Bình đứng đầu Vinaconex làm đường ống dẫn nước sông Đà – Hà Nội bằng đường ống hàng mã và độc hại của Tàu Cộng. Đường ống hàng mã đương nhiên giá cực rẻ nhưng vẫn được phù phép có đủ thông số kĩ thuật và được khai vống lên theo giá hàng xịn để có chênh lệch lớn. Đường ống hàng mã 18 lần vỡ gây điêu đứng cho đời sống người dân Hà Nội, gây thiệt hại hàng trăm tỉ đồng tiền thuế của dân nhưng Phí Thái Bình vẫn thản nhiên đứng ngoài vòng pháp luật. Rồi Trương Minh Tuấn, Bộ trưởng Thông tin Truyền thông bày trò mua bán công ty truyền thông AVG đút túi hàng ngàn tỉ tiền chênh lệch vẫn trên ghế Ủy viên trung ương đảng, khinh bỉ pháp luật nhà nước cộng sản, vẫn nhâng nháo với chức Phó ban Tuyên giáo trung ương, quản lí, dạy dỗ, ban phát chuẩn mực về văn hóa, đạo đức, về lí tưởng thẩm mĩ cho tất cả những hoạt động văn hóa, tinh thần của đất nước.

Những Võ Kim Cự, Phí Thái Bình, Trương Minh Tuấn và còn nhiều những đảng viên cộng sản cấp cao khác đang là những con sâu tham nhũng bự vẫn bình yên ngoài vòng ngắm của Ủy ban Kiểm tra trung ương, vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật là minh chứng cho vở diễn chống tham những của nhà nước cộng sản mang bản chất tham nhũng.

Tham nhũng là cái bóng lồng lộng của nhà nước cộng sản độc tài. Đảng Cộng sản cầm quyền tồn tại bằng tham nhũng và tài sản lớn nhất, quí nhất, tài sản vô giá của nhân dân mà đảng tham nhũng để tồn tại là quyền dân, quyền làm chủ đất nước của người dân. Viết ra Hiến pháp để tham nhũng quyền dân, Đảng Cộng sản đưa vào Hiến pháp điều 4: Đảng Cộng sản là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội. Nước độc lập, người dân làm chủ đất nước bằng quyền bầu chọn ra lực lượng chính trị lãnh đạo nhà nước và xã hội. Với điều 4, nước độc lập trở thành nước bị Đảng Cộng sản chiếm đoạt, dân từ tư thế làm chủ đất nước thành dân mất nước, cam chịu thân phận dân nô lệ cộng sản.

Người dân lấy trộm, cướp giật của người khác là phường đầu trộm đuôi cướp. Quan chức nhà nước ăn cắp, ăn cướp của dân của nước là tham nhũng. Đảng tham nhũng cũng chỉ là đảng đầu trộm đuôi cướp, đảng mafia mà thôi. Trộm cướp là hành vi bất lương đen tối. Trí tuệ là ánh sáng. Một tổ chức đã phơi bày đầy đủ bản chất bất lương, đen tối như Đảng Cộng sản Việt Nam hôm nay đương nhiên không thể dung hòa, thu nạp đươc những lương tâm và trí tuệ như nhà khoa học Chu Hảo và hàng ngàn hiền tài, trí thức chân chính mà đảng đã hãm hại, loại bỏ trong suốt quá trình lịch sử tồn tại của đảng.

Vai diễn chống tham nhũng của Đảng trưởng và của Ủy ban Kiểm tra trung ương chỉ để ra uy với những đảng viên có chức có quyền, những tiềm năng tham nhũng và chỉ để mị dân. Còn nỗi lo thực sự, nỗi lo mất ăn mất ngủ của ông Đảng trưởng có học vị Tiến sĩ bảo vệ đảng là ánh sáng tự do dân chủ, là sự thức tỉnh của người dân về quyền con người, quyền công dân đã bị Đảng Cộng sản cướp đoạt. Tham nhũng làm cho Đảng Cộng sản cầm quyền lo sợ một thì ánh sáng chân lí, ánh sáng lẽ phải, ánh sáng dân chủ, tự do, dân trí được khai sáng, dân khí được đánh thức làm cho Đảng Cộng sản và nhà nước cộng sản run sợ gấp trăm lần, ngàn lần. Như cú cáo sợ mặt trời. Như kẻ gian sợ công lí. Chống tham nhũng, Ủy ban Kiểm tra trung ương chỉ là một vai diễn nhưng chống ánh sáng của trí tuệ, ánh sáng của tự do dân chủ, của khai dân trí, chấn dân khí, Ủy ban Kiểm tra trung ương đã thực sự là một mũi xung kích, một đội “cải cách tư tưởng” trong trí thức như đội cải cách ruộng đất ở nông thôn miền Bắc Việt Nam giữa thế kỉ hai mươi.

2.  Thiếu trí tuệ, tự trở thành nô lệ của ý thức hệ cộng sản

Thời nước mất dân nô lệ, dân hai mươi lăm triệu, những người cộng sản chỉ có vài ngàn là những thợ thuyền cùng khổ, những nông dân mù chữ và những học trò đang học dở năm đầu trung học. Nhờ quả cảm phất ngọn cờ yêu nước, ngọn cờ độc lập dân tộc, họ đã tập hợp được sức mạnh của người dân cả nước, mau lẹ cướp được chính quyền. Nhưng khi cướp được chính quyền rồi, những thợ thuyền cùng khổ, những nông dân mù chữ và những học trò chữ nghĩa dở dang liền phản bội lí tưởng độc lập của đất nước, phản bội lí tưởng tự do của hai mươi lăm triệu dân, phản bội Tổ quốc khi vất bỏ lá cờ độc lập dân tộc để giương lên lá cờ giai cấp vô sản, giương lên lá cờ xã hội chủ nghia. Khát vọng cháy bỏng độc lập dân tộc của hai mươi lăm triệu dân Việt đã bị vài ngàn người cộng sản đánh cắp và đánh tráo. Lí tưởng độc lập bị đánh tráo thành lí tưởng cộng sản. Dân tộc bị đánh tráo thành giai cấp. Độc lập dân tộc chỉ còn là phương tiện giúp những người cộng sản cướp chính quyền để họ thực hiện mục đích xã hội chủ nghĩa viển vông, mục đích cộng sản chủ nghĩa ảo ảnh của họ.

Ngày nay những người lãnh đạo cộng sản đều có học hàm, học vị rất cao. Quyền trong tay, họ muốn có bằng cấp nào đều được bằng cấp đó. Nhưng trí tuệ thực sự của họ thì vẫn tăm tối như thời “sáng ra bờ suối, tối vào hang”, như thời cách mạng bầy đàn, như thời kháng chiến ở rừng. Như chiếc bình vôi lăn lóc ở gầm giường, những bộ não ù lì không tiếp nhận được tri thức loài người, không tiếp nhận được triết học ánh sáng, bằng cấp chỉ cho họ mớ lí luận chết khô, mớ giáo điều mòn cũ. Trí tuệ thấp kém, đầu óc cuồng tín giáo điều, họ đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Sai lầm sau nguy hại gấp nhiều lần sai lầm trước. Đi từ cướp nước, cướp đoạt lòng yêu nước của người dân đến bán nước. Đi từ lừa bịp người dân đến chống lại người dân, coi người dân như kẻ thù, như thế lực thù địch.

Từ sai lầm của Đại hội Đảng lần thứ hai, năm 1951 trong rừng sâu Việt Bắc, lấy tư tưởng Mao Trạch Đông, lấy đường đi, nước bước của đảng Tàu Cộng làm tư tưởng, đường đi nước bước của Đảng Việt Cộng, đến sai lầm ở Thành Đô trên đất Tàu Cộng năm 1990, kí giao kèo cột số phận giống nòi Việt Nam vào số phận Tàu Cộng là sự trượt dài trong tội bán nước, tội phản bội dân tộc Việt Nam.

Từ tội ác cải cách ruộng đất giữa thế kỉ hai mươi đẩy hơn chục triệu nông dân miền Bắc vào cuộc đấu tranh giai cấp man rợ, vào cuộc tự sát đạo lí, sự sát tính người và cuộc đấu tố, bắn giết đẫm máu, giết chết gần hai trăm ngàn nông dân ưu tú, phá tan nền văn minh làng xã cội nguồn sức mạnh Việt Nam, làm tha hóa, lưu manh hóa cả tầng lớp nông dân hiền lành chân chất. Đến tội ác sau tháng tư năm 1975 lùa gần triệu người Việt Nam yêu nước không chấp nhận ý thức hệ cộng sản vào những nhà tù trung cổ mang tên trại tập trung, đã phơi bày bản chất nhà nước cộng sản độc tài, tước đoạt cả quyền yêu nước của người dân. Đó là sự trượt dài trong tội ác chống nhân dân, hủy diệt giống nòi của những người cộng sản Việt Nam.

Thiếu trí tuệ, tăm tối trong cuồng tín giáo điều, những người cộng sản cầm quyền đã dùng sức mạnh tổ chức và sức mạnh bạo lực nhà nước tước đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân, thiết lập một nhà nước độc tài tàn bạo.

Phát động cuộc chiến tranh người Việt bắn giết người Việt núi xương sông máu để thâu tóm quyền lực, áp đặt ách thống trị cộng sản trên cả nước. Thực hiện chính sách ngu dân và chia rẽ dân tộc trong hận thù giai cấp để duy trì, củng cố quyền lực. Dìm đất nước vào những cuộc đấu tranh giai cấp đẫm máu, vào những cuộc đấu tố, truy bức triền miên.

Đấu tố người giàu của cải. Đấu tố người giàu tri thức. Đấu tố lẽ phải. Đấu tố lương tâm. Đấu tố ánh sáng. Đấu tố bằng bạo lực, bằng máu như trong Xô Viết Nghệ Tĩnh, năm 1930, như trong cải cách ruộng đất những năm năm mươi thế kì hai mươi. Đấu tố bằng khủng bố tinh thần, bằng đánh hội đồng trên truyền thông kết hợp với đày đọa bằng nhà tù và các chính sánh xã hội như vụ Nhân Văn Giai Phẩm những nâm năm mươi, vụ Xét lại chống đảng những năm sáu mươi thế kỉ hai mươi, như với người dân sử dụng quyền tự do ngôn luận bày tỏ chính kiến khác với luận điệu của nhà nước cộng sản những ngày này.

Thiếu trí tuệ trở thành nô lệ của những tín điều cộng sản mất tính người, giữa nền văn minh tin học, Đảng Cộng sản cầm quyền đang duy trì một hình thái nô lệ hiện đại với dân tộc Việt Nam, nô lệ cộng sản. 

Thiếu trí tuệ, tăm tối trong cuồng tín giáo điều, từ nô lệ ý thức hệ cộng sản chỉ có giai cấp, không có dân tộc đến bán nước chỉ còn là vấn đề thời gian. Và lịch sử Việt Nam đã phải ghi dấu mốc bán nước ô nhục của Đảng Cộng sản Việt Nam, nỗi ô nhục lớn nhất trong lịch sử Việt Nam. Chỉ khi đã thất thế, không còn quyền lực, chỉ là một cá thể trên đường trốn chạy, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống mới rước giặc về cướp nước. Đảng Cộng sản Việt Nam đương cầm quyền đã kéo cả bầy đàn chóp bu đứng đầu đảng sang tận đất giặc kí giao kèo bán nước ở Thành Đô 3.9.1990. Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống chỉ là những cá thể lẻ loi bán nước. Cả một đảng cầm quyền bán nước, nỗi ô nhục lớn đó chỉ đến thời cộng sản, thời giai cấp thống trị dân tộc mới có trong lịch sử Việt Nam.

Những dấu mốc ghi nhận Đảng Cộng sản Việt Nam cướp nước và bán nước là: 9.1945, cướp được chính quyền. 10. 1954, chiếm được nửa lãnh thổ, cướp dân quyền của dân cư ở phía Bắc Việt Nam. 4.1975, chiếm được cả lãnh thổ Việt Nam, cướp dân quyền của dân cư cả nước. Chỉ 15 năm sau khi có được cả nước, Đảng Cộng sản Việt Nam liền kí giao kèo Thành Đô 9.1990 bán nước.

3.  Ủy ban Kiểm tra trung ương của Đảng Cộng sản và tòa án dị giáo của Giáo hội

Trượt dài trong sai lầm về lí luận, thực chất là trí tuệ thấp kém và lí tưởng thẩm mĩ tồi tệ, méo mó, bệnh hoạn, Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền đã dấn sâu vào con đường tội ác chống lại nhân dân, chống lại đất nước, chống lại dòng chảy tiến hóa của loài người, đưa dân tộc Việt Nam vào đêm tối độc tài trung cổ. Để áp đặt và duy trì được sự thống trị độc tài đầy tội ác với dân, Đảng Cộng sản đã triệt để thực hiện chính sách ngu dân.

Giáo dục ngu dân. Học sinh và tuổi trẻ phải mất quá nhiều thời gian học thứ “khoa học” đã bị loài người văn minh vất vào sọt rác là chủ nghĩa xã hội “khoa học”, càng học càng mụ mị, tăm tối rồi trở thành những tín đồ cuồng tín, ngu trung của một thứ tôn giáo của tội ác: tôn giáo Mác Lê.

Tín đồ cấp thấp trở thành công cụ bạo lực của nhà nước cộng sản như những công an còn đảng còn mình xông vào đoàn dân biểu tình chống Tàu Cộng xâm lược, đánh hộc máu phụ nữ, đánh chấn thương sọ não thanh niên. Như những dư luận viên mặc áo màu máu, màu cờ đảng, xông vào phá buổi lễ linh thiêng người dân Hà Nội, người dân Sài Gòn tưởng niệm chiến sĩ và đồng bào đã hi sinh trong cuộc chiến giữ đất biên giới phía Bắc năm 1979, giữ quần đảo Hoàng Sa năm 1974, giữ đảo Gac Ma năm 1988. Như những hội viên hội Cờ Đỏ ở Nghệ An xông vào nhà Giáo dân đã tham gia biểu tình phản đối Formosa đầu độc biển Việt Nam, đập phá tài sản của dân, xông vào nhà thờ đập phá tượng Chúa. Tín đồ cấp cao thì thành công cụ tư tưởng, thành những giáo sĩ đi rao giảng, truyền đạo Mác Lê, thành những Sơn Đông mãi võ đi bán dạo món thuốc cao đơn hoàn tán gia truyền chủ nghĩa xã hội khoa học và thành những ông từ coi giữ ngôi đền lịch sử đảng như giáo sĩ Hoàng Chí Bảo, giáo sĩ Nguyễn Trọng Phúc, những chiếc bình vôi cóc cáy, lăn lóc ở Hội đồng Lí luận trung ương, ở Viện Lịch sử đảng.

Các tôn giáo chân chính đều gieo mầm yêu thương, hướng con người tới yêu thương, bao dung, vị tha, kiến tạo một thế giới hòa bình, trước hết là sự bình an, thư thái ở trong tâm hồn. Chỉ có yêu thương tính nhân đạo, giá trị nhân văn trong mỗi con người mới được nhân lên. Chỉ có hòa bình, trí tuệ con người, sức sáng tạo của con người mới được khai thác, phát huy cao nhất. Coi đấu tranh giai cấp là động lực phát triển xã hội, tôn giáo Mác Lê nuôi dưỡng, kích động hận thù giai cấp trong từng con người, biến con người thành những ác thú.

Coi hận thù là lập trường giai cấp, là phẩm chất cộng sản, các Đảng Cộng sản đều chọn con đường cách mạng bạo lực đẫm máu để đi tới mục tiêu xã hội chủ nghĩa ảo ảnh mà cả trăm năm sau cũng không biết có hay không. Chọn con đường cách mạng bạo lực, các Đảng Cộng sản Mác xít Lê nin nít đều dìm đất nước mình, giống nòi của mình vào cuộc nội chiến thanh toán giai cấp đẫm máu và đều xuất khẩu cách mạng bạo lực, xuất khẩu súng đạn, dìm cả thế giới vào chiến tranh, đói nghèo, lạc hậu và tăm tối.

Truyên truyền ngu dân. Tuyên truyền lừa bịp, dối trá, bưng bít sự thật. Cả ngàn cơ quan truyền thông nhà nước cộng sản câm miệng hến, không có một dòng tin khách quan trung thực về những đợt sóng dân cả nước sôi sục biểu tình phản đối dự luật Đặc khu, dự Luật An ninh mạng. Nhưng nhiều tờ báo lớn, đài truyền hình quốc gia của đảng cầm quyền lại đăng bài, phát phóng sự tầm thường hóa lòng yêu nước của người dân khi vu khống người dân nhận tiền của nước ngoài đi biểu tình thuê cho các thế lực chính trị thù địch của Đảng Cộng sản.

Luật pháp ngu dân. Nhà nước cộng sản xây dựng hàng loạt đạo luật ngu dân, tước đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân. Điển hình của luật pháp ngu dân là điều 4 Hiến pháp và Luật An ninh mạng.

Ngu dân, trói tay, bịt mắt người dân để Đảng Cộng sản tròng thêm vào cổ người dân Việt Nam ách nô lệ Bắc thuộc. Từ 1.4.1960, Liên Hợp Quốc đã ra nghị quyết 1514, đòi hỏi các nước có thuộc địa phải trả độc lập cho thuộc địa. Ngược dòng tiến hóa của loài người, ba mươi năm sau nghị quyết 1514 của Liên Hợp Quốc, ngày 3.9.1990 ở Thành Đô trên đất Tàu Cộng, nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền đã kí giao kèo với nhóm lãnh đạo Đảng Tàu Cộng đưa giống nòi Việt Nam vào thân phận thuộc địa kiểu mới của Tàu Cộng.

Trong đêm tối của hai lần nô lệ, nô lệ cộng sản và nô lệ Bắc thuộc, trong thể chế độc tài cai trị bằng lừa dối, bạo lực và ngu dân mà lại có một tâm hồn thơm thảo với dân với nước, một trí sáng tiếp nhận được triết học khai sáng và một khí phách “thà làm ma nước Nam, quyết không làm vương hầu cho phương Bắc” dám hiên ngang lập một nhà xuất bản và liên tiếp đưa vào đời sống văn hóa đất nước những cuốn sách kinh điển mang trí tuệ nhân loại, mang ánh sáng dân chủ, tự do, mang sứ mệnh khai dân trí, chấn dân khí, mang đòi hỏi của thời đại giải phóng sức sáng tạo của con người, thời đại đưa những con người bình thường trở thành những người khổng lồ Goliath.

Cũng như thời Trung cổ châu Âu dưới sự thống trị về tinh thần và tư tưởng của Giáo hội Thiên Chúa, giáo lí nhà thờ dạy giáo dân niềm tin trái đất là trung tâm vũ trụ, mặt trời quay quanh trái đất thì nhà khoa học Galileo, chiên lành của Chúa người Italia nhưng với tư duy khoa học, với thiên tài sáng tạo ra ống kính thiên văn quan sát vũ trụ đã khẳng định ngược lại với nhà thờ rằng mặt trời là trung tâm của một vũ trụ nhỏ trong thiên hà và trái đất quay quanh mặt trời. Phát hiện ra chân lí khoa học trái với giáo lí nhà thờ, Galileo bị tòa án Giáo hội kết tội dị giáo, bị quản thúc tại nhà và sách công bố công trình khám phá khoa học của ông bị cấm xuất bản.

Nhà khoa học Chu Hảo, tín đồ cộng sản, Giám đốc kiêm Tổng biên tập Nhà xuất bản Tri Thức đã tổ chức biên dịch và xuất bản những cuốn cách tinh hoa của tri thức nhân loại mang ánh sáng tự do, dân chủ thức tỉnh người dân nô lệ Việt Nam. Với tâm đẹp và trí sáng đó, nhà khoa học Chu Hảo và là tín đồ cộng sản đã bị Ủy ban Kiểm tra trung ương đảng của ông nghị tội là suy thoái tư tưởng. Nhà khoa học Chu Hảo suy thoái tư tưởng cũng như nhà thiên văn học Galileo dị giáo vậy. Thiếu trí tuệ, Đảng Cộng sản Việt Nam ở thế kỉ 21 của văn minh tin học mà vẫn như Giáo hội La Mã thế kỉ 17 thời Trung cổ và Ủy ban Kiểm tra trung ương ra uy luận tội Chu Hảo cũng chỉ là tòa án dị giáo của Giáo hội mang thần quyền ra phán xét Galileo mà thôi.

Nhờ phát hiện khoa học vĩ đại của Galileo, khám phá ra bản thể của vũ trụ, của trái đất nơi con người sinh sống mà loài người đã tiến một bước dài từ bóng tối thần quyền, bóng tối Trung cổ ra ánh sáng khoa học để bước vào thời công nghiệp với liên tiếp những cuộc cách mạng khoa học kĩ thuật mà cuộc cách mạng mới nhất, kì diệu nhất là cuộc cách mạng tin học, đưa con người vào nền văn minh tin học, mỗi con người bình thường đều có sức mạnh và phép màu thần thánh. Những cuốn sách của Nhà xuất bản Tri Thức do nhà khoa học Chu Hảo chủ trương xuất bản như: Triết Học Của Tự Do, Dân Chủ Và Giáo Dục, Khảo Luận Thứ Hai Về Chính Quyền, Đường Về Nô Lệ, Nền Dân Trị Mỹ… đã thức tỉnh người dân nô lệ Việt Nam về quyền con người, quyền sống, quyền làm chủ đất nước, làm chủ xã hội và trách nhiệm công dân của mình. Sự thức tỉnh đó chính là khai dân trí, chấn dân khí, trả lại cho người dân sức mạnh làm nên lịch sử, sức mạnh để giành lại quyền làm chủ vận mệnh đất nước.

4. Lịch sử Đảng Cộng sản là lịch sử loại bỏ tinh hoa, tiêu diệt trí tuệ, nô lệ hóa trí thức văn nghệ sĩ thành những trí nô, văn nô

Thời phong kiến, kinh tế Việt Nam hoàn toàn là kinh tế nông nghiệp. Công và thương chỉ có vài phường dệt vải với những khung cửi thủ công. Ở những vùng có núi đá vôi, lác đác vài lò vôi gia đình, nung đá lấy vôi xây nhà. Buôn bán là những gánh hàng xén, vài con thuyền nan chở nông sản của đồng bằng, chở lâm sản của miền núi, chở cá, mắm của miền biển đến phiên chợ quê, đến chốn kẻ chợ. 99% dân số sống bẳng nghề nông và nông nghiệp nuôi sống cả nước. Nông nghiệp ở vị trí hàng đầu trong đời sống kinh tế của xã hội phong kiến nhưng bảng giá trị xã hội lúc đó vẫn đưa kẻ sĩ, đưa trí thức lên cao nhất: Sĩ – Nông – Công – Thương.

Bảng giá trị này bất di bất dịch trong hàng ngàn năm. Mấy ông đồ, mấy thầy giáo làng, vì có chữ cũng được dân hết mực trọng vọng, tôn kính. Dẫn con đến nhà thầy xin học, người dân nói với thầy: Cháu xin đến ăn mày chữ thầy để cháu thành người. Phải có chữ, có trí tuệ mới thành người. Bảng giá trị của xã hội nào trước cộng sản cũng đưa kẻ sĩ lên cao nhất. Chỉ đến thời cộng sản, bảng giá trị này mới bị đảo lộn thành: Công – Nông – Binh – Trí. Trí tuệ đứng sau cùng, đứng sau cả khẩu súng của người lính công cụ bạo lực. Còn thương nghiệp bị coi là kinh tế tư bản, chỉ chạy theo lợi nhuận, bị xóa sổ, loại khỏi đời sống xã hội!

Đảng Cộng sản Đông Dương ra đời tháng 2 năm 1930. Chỉ bảy tháng sau, tháng chín, năm 1930 những người cộng sản đã làm cuộc bạo loạn Xô Viết Nghệ Tĩnh đẫm máu để xóa sổ bảng giá trị Sĩ – Nông – Công – Thương khi những người cộng sản kích động, tập hợp những người nông dân, tay cầm gậy gộc giáo mác, miệng gào thét: Trí, phú, địa, hào đào tận gốc, trốc tận rễ, tràn vào huyện đường, tỉnh đường, tràn vào nhà giàu, xông cả vào nhà thầy giáo, đập phá tài sản, lùng bắt trí, phú, địa, hào lôi ra giết. Quân bạo loạn kéo đến huyện đường Nghi Lộc, Nghệ An. Trong huyện đường có một đội lính lệ hơn ba mươi quân bảo vệ an ninh trong huyện nhưng tri huyện Tôn Thất Hoàn không đưa quân ra đối đầu với những người nổi dậy sẽ gây đổ máu. Ông cùng một viên lục sự tay không ra gặp những người nông dân. Quan huyện Nghi Lộc Tôn Thất Hoàn cùng viên lục sự liền bị những mũi giáo, những lưỡi mác của lòng hận thù mù quáng phanh thây, chặt đầu.

Trong cách mạng tháng tám năm 1945 nhiều trí thức hàng đầu của đất nước như Phạm Quỳnh đã bị những người sôi sục hận thù giai cấp, một phẩm chất cộng sản hàng đầu, thủ tiêu vô cùng hèn hạ. Gần hai trăm ngàn người dân miền Bắc Việt Nam bị xử bắn trong cải cách ruộng đất giữa thế kỉ hai mươi, phần lớn là những người ưu tú nhất, tài năng nhất trong sản xuất kinh doanh, làm ra của cải cho xã hội. Nhiều người đã có những đóng góp vô cùng to lớn, đóng góp sức người, đóng góp xương máu, đóng góp tiền bạc và tài sản cho cuộc kháng chiến chống Pháp của Đảng Cộng sản như bà Nguyễn Thị Năm đã bị xử bắn ngay khi mở đầu cuộc cải cách ruộng đất, cuộc nhảy múa của bóng đêm, của ác quỉ.

Những người bị nạn trong những vụ án ngụy tạo, Vụ Xét lại chống đảng, vụ Nhân Văn Giai Phẩm đều là những nhân cách kẻ sĩ, những đảng viên trung thực hiếm hoi của Đảng Cộng sản như Vũ Đình Huỳnh, Hoàng Minh Chính, Đặng Kim Giang, Nguyễn Văn Vịnh… Đều là những trí thức lớn không phải chỉ của Việt Nam mà còn của cả loài người như Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường. Là những nghệ sĩ tài năng, những tinh hoa quí hiếm của nền Văn hiến Việt Nam như Trương Tửu, Đặng Đình Hưng, Hoàng Cầm, Trần Dần, Văn Cao,…

Hung thần Sáu Búa Lê Đức Thọ ngụy tạo ra vụ án Xét lại chống đảng. Nhà cách mạng chuyên nghiệp Trường Chinh cùng nhà thơ tên Lành mà lòng dạ độc ác cộng sản dàn dựng ra vụ Nhân Văn Giai Phẩm đều là những lãnh đạo hàng đầu của Đảng Cộng sản. Tội ác của họ không phải chỉ loại bỏ, đày đọa hàng trăm trí thức uyên bác, văn nghệ sĩ có tài đến chết rũ xương trong tù, đến thân tàn ma dại trong đời mà còn giết chết tư duy sáng tạo của cả đội ngũ những người có mặt trong cuộc đời chỉ với sứ mệnh duy nhất là sáng tạo. Đảng Cộng sản đã biến những người có sứ mệnh sáng tạo chỉ còn là những trí nô, văn nô, những thư lại nịnh thần, vô liêm sỉ.

Hơn 100 hội viên hội Nhà Văn Việt Nam ở Sài Gòn mỗi kì ra Hà Nội họp đại hội đều được Thành ủy miền đất Bến Nghé giàu có cho tiền vé máy bay đi về, lại cho mỗi nhà văn thêm một triệu tiền tiêu vặt. Trước khi các nhà văn bay ra Hà Nội, Thành ủy gặp gỡ, chúc tụng và đãi bữa tiệc tiễn lên đường lai kinh. Trong lần Phó bí thư Thành ủy Nguyễn Văn Đua gặp gỡ, tiễn các nhà văn ra Hà Nội dự đại hội Nhà Văn Việt Nam lần thứ 8, năm 2010, một ông nhà văn già, nhỏ thó, hom hem và nhợt nhạt như một mẩu củi mục, vốn là Giáo sư dạy văn ở Trường Đại học Sư phạm, cũng là người lớn tuổi nhất trong cuộc gặp, đứng lên giọng run run xúc động: “Sự lãnh đạo của đảng chính là sự định hướng của Thành ủy. Chúng tôi rất cần có sự định hướng kịp thời, đúng lúc của đảng. Mong Thành ủy dành thời gian để mỗi năm cho chúng tôi được gặp Thành ủy đôi lần, lắng nghe Thành ủy!” Nhà văn đích thực là văn hóa, là kẻ sĩ. Kẻ sĩ là tâm hồn và khí phách của một dân tộc. Khí phách nhà văn Việt Nam sau trận đòn Nhân Văn Giai Phẩm là như vậy đó, năn nỉ xin được gặp đảng để được đảng dạy bảo. Sau kì đại hội Nhà văn Việt Nam lần đó, tôi đã từ bỏ mọi sinh hoạt, mọi tiếp xúc với Hội Nhà văn nài nỉ xin sự dạy bảo của Đảng Cộng sản. 

Độc quyền lòng yêu nước của người dân. Độc quyền cả chân lí của cuộc sống, Đảng Cộng sản tự coi nghị quyết xơ cứng, giáo điều của đảng là tuyệt đối đúng. Coi cuộc sống phong phú, sinh động diễn ra không đúng với nghị quyết xơ cứng của đảng là cuộc sống sai trái, vi phạm, tự diễn biến, tự chuyển hóa. Trong khi sự sống là tự diễn biến, tự phát triển không ngừng. Chỉ những vật trưng bày trong viện bảo tàng không còn sự sống mới không tự diễn biến. Hiền tài và trí tuệ hiếm hoi của Đảng không chịu bó mình trong nghị quyết xơ cứng cũng bị Đảng trừng trị. Bảy mươi ba năm cầm quyền, ngoài những chiến dịch rầm rộ đấu tố, hãm hại, loại bỏ hàng loạt trí tuệ, tài năng của đất nước như vụ Xét Lại, vụ Nhân Văn còn có hai lần Đảng Cộng sản ra tay trừng trị, loại bỏ hiền tài của Đảng muốn cứu Đảng ra khỏi sai lầm về kinh tế, muốn cứu Đảng ra khỏi tăm tối về tư tưởng triết học. Hai lần cách nhau 52 năm, năm 1966 và năm 2018 nhưng sự loại bỏ hiền tài thì vẫn độc đoán và hèn hạ như nhau.

Cung cách làm ăn tập thể, làm ăn bầy đàn của hợp tác xã nông nghiệp đã giết chết sự cần cù, sáng tạo, những phẩm chất quí báu nhất làm ra hạt lúa của người nông dân. Thâu tóm tư liệu sản xuất của nông dân, hợp tác xã nông nghiệp biến người nông dân từ người chủ đồng ruộng, thức khuya dậy sớm, một nắng hai sương với cây lúa thành những viên chức hành chính làm thuê cho hợp tác xã, ngày hai buổi nghe tiếng kẻng cắp nón ra đồng nhởn nhơ đợi tiếng kẻng báo hết giờ làm việc lại cắp nón về. Mặc cây lúa loi thoi, xơ xác giữa đám cỏ xanh tốt bời bời. Cung cách làm ăn đó cũng giết chết luôn cả nền nông nghiệp miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Nạn đói khủng khiếp của năm 1945 đã thập thò ló mặt trên khắp nông thôn miền Bắc. Năm đó 1966, cuộc chiến tranh mà Đảng Cộng sản phát động ở miền Nam đang tới đỉnh điểm, quyết định thắng thua. Nạn đói xảy ra. Hậu phương rối loạn. Người lính ngoài mặt trận cũng không còn sức chiến đấu.

Đúng lúc đó, Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phú Kim Ngọc sáng tạo ra hình thức quản lí sản xuất nông nghiệp mới: Khoán hộ. Giao ruộng và khoán sản phẩm cho từng hộ nông dân. Nhà nước vẫn quản lí được con người, tư liệu sản xuất và sản phẩm nông nghiệp mà sức sản xuất được giải phóng. Người nông dân lại được làm chủ mảnh ruộng nuôi sống mình, lại thức khuya dậy sớm, lại một nắng hai sương, vắt mồ hôi, dồn tình cảm, chắt chiu sự cần cù và trí sáng tạo vào mảnh ruộng khoán. Cả tỉnh Vĩnh Phú năng suất lúa tăng vọt. Nhà nhà ấm no. Không cần đôn đốc, người dân vui sướng, mau lẹ nộp đủ thóc nghĩa vụ. Cung cách làm ăn mới mang lại sức sống cho cây lúa Vĩnh Phú làm nhiều nơi khác trên miền Bắc như Hải Phòng cũng học theo và cánh đồng lúa Hải Phòng đã bội thu.

Nhưng giao ruộng cho người nông dân là giao tư liệu sản xuất cho tư nhân, là trái với học thuyết Mác, trái với chủ nghĩa xã hội, trái với nghị quyết của đảng. Những cái đầu giáo điều đứng đầu Đảng Cộng sản coi chủ nghĩa Mác phản tự nhiên, phản con người còn quan trọng hơn, cần thiết hơn sự ấm no của người dân và sự giàu mạnh của đất nước. Với lí luận Mác Lê nin sắt máu, với lập trường giai cấp rạch ròi, nhà cách mạng chuyên nghiệp Trường Chinh đã đánh tan tác đội ngũ trí thức văn nghệ sĩ trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm. Nay nhà cách mạng chuyên nghiệp Trường Chinh lẫm liệt trong giáp sắt lí luận Mác Lê, tay cầm lá cờ lệnh đó chói đấu tranh giai cấp lại xuất trận chặn đứng khoán hộ ở Vĩnh Phú. Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phú Kim Ngọc phải làm kiểm điểm và tự nhận "có sai lầm nghiêm trọng trong khoán hộ". Đồng đất Vĩnh Phú lại thuộc sở hữu của hợp tác xã. Cây lúa Vĩnh Phú lại xác xơ cùng cây lúa cả miền Bắc. Người dân Vĩnh Phú lại đói deo đói dắt cùng người dân cả miền Bắc.

Mãi đến năm 1988, khi Đảng Cộng sản phải chấp nhận kinh tế thị trường, chấp nhận kinh tế tư nhân để cứu vãn nền kinh tế xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ thảm hại, khoán hộ trong nông nghiệp của Bí thư Tỉnh ủy Kim Ngọc mới lại được thực hiện ở hình thức triệt để hơn trên cả nước. Từ cảnh phải nhập hạt bo bo, thứ hạt nuôi heo ở xứ người về nuôi dân Việt Nam, khi người nông dân lại được làm chủ mảnh ruộng của mình, Việt Nam lập tức trở thành nước xuất khẩu gạo lớn thứ hai thế giới. Nhưng khi đó hiền tài Kim Ngọc đã chết trong đau buồn 18 năm rồi!

Chủ thể của nông nghiệp là người nông dân. Người nông dân phải được làm chủ mảnh ruộng của mình, nông nghiệp mới khấm khá. Chủ thể của đất nước Việt Nam là người dân Việt Nam. Người dân phải làm chủ đất nước của mình, đất nước mới giàu mạnh. Độc quyền chính trị, coi đất nước là của riêng đảng, coi dân chỉ là bầy nô lệ, giáo điều và sắt máu, Đảng Cộng sản đang đưa đất nước đến những thảm họa như thảm họa nông nghiệp thời hợp tác xã lụn bại 1966.

Trên con đường chạy đua kinh tế, Việt Nam đang bị các nước bỏ lại phía sau ngày càng xa. Đất nước đang ngày càng tan hoang bởi sự xâu xé, vơ vét, tàn phá của các nhóm lợi ích được sự thao túng của Đảng Cộng sản. Khi Đảng Cộng sản đã đặt đảng lên trên đất nước, đặt lợi ích của đảng lên trên lợi ích dân tộc, coi sự sống còn của Đảng còn cần thiết hơn sự sống còn của giống nòi thì Đảng đã trở thành nhóm lợi ích lớn nhất, nguy hại nhất, mờ ám nhất, quyền uy nhất nên cũng khốn nạn nhất: Nhóm lợi ích làm ra pháp luật, đứng trên pháp luật vơ vét của cải, tài nguyên của nước, mồ hôi, xương máu của dân cho một nhóm người nhân danh đảng.  Đất nước đang ngày càng chìm sâu vào đêm tối của bất công, bạo lực và tham nhũng. Người dân ngày càng bị áp bức về tinh thần, bóc lột về vật chất và thân phận nô lệ ngày càng bị trói chặt bởi chằng chịt những bộ luật tước đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân mà bộ luật cướp đoạt man rợ nhất quyền con người của người dân là Luật An ninh mạng.

Như Bí thư Tỉnh ủy Kim Ngọc nhận ra làng quê Vĩnh Phú của ông xác xơ nghèo đói là do người nông dân không được làm chủ mảnh ruộng của mình. Trái tim con người Chu Hảo cũng đau thắt khi con mắt nhà khoa học Chu Hảo nhận ra đất nước Việt Nam thân yêu đang tan hoang, đang bị xâm lăng đe dọa, người dân Việt Nam đang chịu bao cay đắng cơ cực, bất công vì người dân không được làm chủ đất nước. Lập Nhà xuất bản Tri thức, xuất bản những cuốn sách mang ánh sáng dân chủ, dân quyền, nhà khoa học Chu Hảo không phải chỉ nhằm thức tỉnh người dân về quyền con người, về trách nhiệm công dân trước vận mệnh, thịnh suy của nước. Là đảng viên cộng sản, nhà khoa học Chu Hảo chủ trương cho Tri thức xuất bản tủ sách Tinh Hoa còn hướng tới đảng của ông về trách nhiệm lịch sử với dân với nước. Muốn đi tới nền văn minh công nghiệp, nước nào cũng phải đón nhận triết học khai sáng, giải phóng cá nhân, nhìn nhận quyền con người, quyền công dân của người dân, trả lại quyền làm chủ đất nước cho người dân. Triết học ánh sáng ở châu Âu thời Phục hưng thế kỉ 17, giải phóng con người, tách cá nhân khỏi bầy đàn dẫn đến cách mạng tư sản dân quyền thế kỉ 18, long trọng khẳng định quyền con người, quyền công dân, quyền tư hữu tài sản, đưa châu Âu vào thời công nghiệp phát triển rực rỡ suốt mấy trăm năm cho đến tận hôm nay.

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn