Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhà báo. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhà báo. Hiển thị tất cả bài đăng

Thuận theo thời, bài viết của Hoàng Hải Vân phải xuất hiện!

Tuấn Khanh

Chắc chắn là ông Hoàng Hải Vân phải lên tiếng. Chiếu theo mục đích và thời điểm tạo dư luận quen thuộc qua những bài viết của ông ta, đến lúc này thì có thể thấy ông Hoàng Hải Vân bắt buộc phải có một bài tấn công ông Thích Minh Tuệ.

Chiều dài cầm thẻ viết báo của ông Hoàng Hải Vân cho thấy ông luôn chọn đúng lúc để lên tiếng cho thế lực của mình, cho quyền lợi của mình hay phe cánh của mình, bất chấp việc lên tiếng có trơ trẽn hay đê tiện đi nữa.

Nhân ngày Báo chí Việt Nam 21-6-2019 – Hơn 40 năm vui buồn nghề báo

Lê Phú Khải

Tôi rời nghề giáo làng bước vào nghề báo từ năm 1974, đến nay vừa tròn 45 năm. Làm đủ mọi thể loại báo chí, từ báo hình (truyền hình), báo nói (phát thanh), đến báo viết, báo mạng (internet)… Có nhiều năm đi thường trú ở vùng đất xa xôi Đồng bằng sông Cửu Long… Từ viết cho báo “lề phải” rồi chuyển sang “lề trái”, từng được nhiều giải thưởng báo chí của nhà nước, rồi bỗng trở thành “thế lực thù địch”!!!

Trong cái thời gian gấp ba lần cuộc lưu lạc của nàng Thuý Kiều ấy, thật lắm kỷ niệm buồn vui… Nếu viết ra thì cũng có thể được vài trăm trang sách. Thôi thì nhân ngày Nhà báo Việt Nam 21 tháng 6, tôi viết ra đây 3 kỷ niệm, bảo nó là vui hay buồn cũng được, để tặng các đồng nghiệp trẻ rất tài ba của tôi đang hành nghề ở thời công nghệ 4.0 này! Những câu chuyện này đều xảy ra trong thời làm báo “lề phải”…

Câu chuyện thứ nhất: “Ba thằng bồi bút mới bằng một con bồi bàn”

Đó là vào đầu năm 1976, Quốc hội thống nhất họp phiên đầu tiên sau ngày 30 tháng 4.1975. Tôi vô Quốc hội để tìm gặp luật sư Ngô Bá Thành. Gặp bả, tôi nói: Thưa luật sư, tôi vừa làm một cuộc toạ đàm thu thanh cho Đài Tiếng nói Việt Nam với các đại biểu Quốc hội là đoàn trí thức Nam bộ. Tôi đã toạ đàm thu thanh được với giáo sư Lý Chánh Trung, luật sư Nguyễn Long, các anh Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi… Rất tiếc là chỉ thiếu có luật sư Ngô Bá Thành. Vậy tôi xin phép đưa tên luật sư Ngô Bá Thành vào lời giới thiệu trong đoàn trí thức Nam bộ ở cuộc toạ đàm đó… Tôi chưa nói hết câu thì bà Ngô Bá Thành đã cười ngặt nghẽo và nói: Tôi mà Nam bộ cái gì! Tôi là con mẹ Bắc kỳ sinh ra ở phố Nhà Thương Chó Hà Nội đây… Anh muốn đưa tôi vào đâu cũng được!!! (Phố Nhà Thương Chó là phố Yersin, xưa kia người Pháp nhốt chó ở đó để nghiên cứu chữa bệnh chó dại, nên chết tên Phố Nhà Thương Chó).

Tôi đang mừng vì sự “hào phóng” của bà Ngô Bá Thành thì thấy ồn ào ở một góc hành lang Quốc hội giờ giải lao. Thì ra các đồng nghiệp của tôi đang tổ chức bốc thăm (!). Số là, thời đó là thời bao cấp, nên mỗi vị đại biểu Quốc hội được một cái phiếu mua hàng. Hàng quý và giá rất rẻ. Lúc ấy phổ biến câu “Mua như cướp, bán như cho”! Trong các hàng được mua có cả áo len, thời đó là quý giá nhất. Các chị em là nhân viên phục vụ ở Quốc hội cũng được mỗi người một phiếu. Không hiểu vì lẽ gì mà ba nhà báo mới được phát một phiếu, nên các đồng nghiệp của tôi phải tổ chức bốc thăm! Bỗng một đồng nghiệp ở Thông tấn xã Việt Nam nổi nóng quát lớn: Thế này thì ra, ba thằng bồi bút mới bằng một con bồi bàn!!! Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn quá!

Thế là đến tai ông Trường Chinh, Chủ tịch Quốc hội. (Tôi nghĩ là an ninh báo cáo). Ngay lập tức các phóng viên có mặt ở Quốc hội hôm đó được thông báo là cuối giờ chiều ở lại để họp báo với Chủ tịch Quốc hội Trường Chinh. Ông Trường Chinh đã thay mặt Quốc hội xin lỗi các nhà báo và biếu mỗi người một phiếu mua hàng. Cái thời đó văn hoá xin lỗi còn giữ được. Còn bây giờ…

Câu chuyện thứ hai: “Không bị cắt lưỡi là may!”

Đó là vào mùa lũ lớn năm 1991. Đã xế chiều mà Phó giám đốc Sở Nông nghiệp tỉnh Tiền Giang còn đến rủ tôi và nhà báo Hải Bình ở Phân xã Tiền Giang của Thông tấn xã Việt Nam đi gấp lên huyện Cái Bè. Anh nói: Hai anh đều là nhà báo của Trung ương thường trú ở địa phương, mong các anh la lớn lên để các vị lãnh đạo tỉnh và bà con biết là năm nay lũ rất lớn, phải đề phòng không thì vụ lúa này mất trắng! Anh thông báo: Lũ trên An Giang – Đồng Tháp đã về đến xã Hậu Mỹ Bắc A, Cái Bè rồi. Đến nơi thì thấy bà con đang gặt lúa gấp để né lũ. Lũ ở đồng bằng sông Cửu Long chảy tràn trên một mặt bằng rộng nên nó “bò” từ từ và nhích lên từng centimet một.

Đêm ấy chúng tôi ngủ lại trong một nhà dân. Lúc chúng tôi bỏ dép lên giường ngồi nhậu lai rai với chủ nhà thì nền nhà còn khô ráo. Một lúc sau quờ chân xuống đất thì dép đã bị nước cuốn trôi vô gầm giường! Sáng hôm sau thì cả huyện Cái Bè tỉnh Tiền Giang đã là một biển nước mênh mông… Những gia đình chưa kịp thu hoạch lúa xong thì phải gặt mò! Gia đình nào thu hoạch lúa xong thì phải chở lên lộ cao phơi. Mọi người đi lại bằng chiếc xuồng ba lá bé nhỏ. Tôi đứng nhìn cánh đồng ngập nước mênh mông và những chiếc xuồng con chống sào đi lại trên cánh đồng… Cảnh sắc giống hệt vùng chiêm trũng Hà Nam - Phủ Lý mùa mưa bão ngoài Bắc. Nhưng nên nhớ rằng, nước đồng chiêm trũng ngoài Bắc là thứ nước chua có hại cho cây lúa mà nông dân miền Bắc gọi đó là vùng “chiêm khê mùa thối”! Còn “nước nổi” mà chúng tôi đang cởi quần dài vắt lên cổ để lội ở Cái Bè lúc này là nước ngọt phù sa rất tốt cho cây lúa. Nó là thứ phân bón hảo hạng nhất, giúp cho đồng ruộng luôn “trẻ” lại. Nó diệt cỏ, diệt chuột bọ trên đồng để mùa sau khỏi phải phun thuốc trừ sâu diệt cỏ. Cảnh vật quanh tôi lúc đó yên tĩnh, êm ả, thanh bình, nhiều người chuẩn bị đi giăng câu bắt cá, có một chiếc ghe lớn chở các cô các bà ăn vận loè loẹt – có lẽ họ đi ăn cưới – đang lướt qua chỗ chúng tôi. Tôi đã nghĩ ra cái tứ “chung sống với lũ” từ cái đầu đang quấn chiếc quần dài để né lũ và đôi chân đang ngâm dưới biển nước phù sa mát rượi ở Cái Bè hôm đó. Thực ra dân đồng bằng sông Cửu Long đã chung sống với lũ từ lâu, tôi chỉ đưa nó thành khẩu hiệu mà thôi.

Nhà báo Như Phong: "Dự Nhượng nhầm chủ" & đạo lý của người lương thiện

Nguyễn Đình Ấm

Thời gian qua dư luận khen, chê nhà báo Như Phong khi đăng bài của tờ Thoibao.de của Đức phỏng vấn blogger Bùi Thanh Hiếu (Người Buôn Gió) phủ nhận Trịnh Xuân Thanh có tội và hai bài ông ca ngợi tướng Phan Văn Vĩnh khi ông này bị bắt giam, xét xử. Theo tôi đây là hành động tín nghĩa hiếm hoi, một kiểu “Dự Nhượng” thời nay.

Nhà báo Như Phong vốn là phó tổng biên tập báo công an phụ trách tờ “an ninh thế giới” mang hàm đại tá. Không nhiều nhà báo có quyền uy như các nhà báo công an nói chung và Như Phong nói riêng. Bởi vì, chỉ riêng là công an thì quyền uy đã quá ghê gớm rồi lại thêm nhà báo thì quả là “quyền nghiêng thiên hạ”. Chính vì thế mà nhà báo Như Phong có nhiều bạn bè “hạng sang” trong giới quan chức nắm trong tay cơ man lợi ích: Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Phan Văn Vĩnh... và chính các quan chức này cũng cần những nhà báo “cỡ lớn” ủng hộ, phụng sự để tăng thêm quyền uy, chiếc “giáp sắt” cho mình. Theo tôi biết trong hệ thông bộ máy quan chức, đại gia thì phần lớn cỡ trung trở lên có các ô, dù bạn bè ở cấp trên, cơ quan pháp luật như công an, thanh tra... Các tổng công ty, bộ, ngành, đại gia lớn ngoài có “đồng minh” ở các cơ quan quyền lực như trên còn phải có các tờ báo “sân sau” để làm tai mắt, tô vẽ thành tích, gây thanh thế lúc bình thường và bảo vệ trên mặt trận thông tin khi bị “hở sườn”, hoạn nạn.

Năm trước một số phụ huynh chỉ kêu học phí trường Vinschool của Vingroup (Vin Vượng) quá cao liền bị công an “hỏi thăm sức khỏe” là như thế. Ngày tôi công tác ở hàng không VN ngành này cũng có nhiều nhà báo, tờ báo “ruột”, họ chuyên ca ngợi ngành HKVN, bênh vực, chống tờ báo nào đăng tiêu cực tham nhũng của ngành này. Năm 1995, 1996 tôi đăng mấy bài về tham nhũng ở ngành HK liền bị các đồng nghiệp các tờ báo “ruột” đăng gấp hai, ba số bài thanh minh, “chọi” lại bài của tôi. Thế nhưng, đám báo chí “sân sau” cũng gây nhiều rắc rối, tốn kém cho chủ nhà. Không khi nào “ngớt” những nhà báo, tờ báo xin quảng cáo, đưa báo lên tàu bay, tài trợ việc nọ, kia, xin đi tháp tùng nước ngoài trong các dịp mở đường bay, nhận tàu bay... Thường xuyên không thiếu những nhà báo, nhà văn, nhà thơ, những phóng viễn nữ “mặc váy ngăn” ngồi chầu chực ở dãy ghế chờ bên hành lang ngoài phòng lãnh đạo xin gặp... Chiếc Boeing 777 đầu tiên từ Mỹ về VN tháng 8/2003 cũng như nhiều chuyến bay khai trương, mở đường bay khác chở đầy các nhà báo, nhân viên, quan chức cơ quan quyền lực cấp trên. Họ đi để chủ yếu du lịch miễn phí, mua hàng...

Thời gian ông Đinh La Thăng làm chủ ngành dầu khí nhà báo Như Phong được mời về thành lập ra tờ Petrotimes. Lập tức tờ báo này trở thành công cụ tuyên truyền quan trọng, chủ động của ngành dầu khí và qua nhà báo Như Phong rất nhiều tờ báo lớn ở VN trở thành bạn bè, đệ tử của ngành dầu khí còn tổng biên tập Như Phong tất nhiên được lãnh đạo ngành dầu khí, công an cũng như giới “tai to, mặt lớn” trong nước trọng vọng. Đổi lại, nhà báo Như Phong cũng hết lòng vì bạn bè, cấp trên nhưng ông không như những kẻ khác lảng tránh ân nhân, bè bạn khi hoạn nạn. Đây là điều đáng nể phục với nhà báo Như Phong. Nhớ hồi ông Đinh La Thăng làm Bộ trưởng bộ GTVT gần như không có ngày nào hàng chục tờ báo giật những cái tit “Bộ trưởng Thăng” với “thượng vàng, hạ cám”thành tích. Có cảm tưởng như hàng loạt nhà báo chuyên túc trực bên giường ngủ của “Bộ trưởng Thăng” để đưa tin từ cái trở mình, ho hắng của ông đến nỗi làm danh hài Chí Trung cảm phục “Bộ trưởng Thăng” đến mức phải thốt lên:(đại ý) “Tết năm nay không đóng táo giao thông nữa vì quá tuyệt vời không có gì để nói..”. Khi ông Đinh La Thăng vào làm Bí thư TPHCM đám báo chí quốc doanh vẫn “bâu như ruồi, bám như đỉa” để hàng ngày cái tit “Bí thư Thăng” xuất hiện trên hàng chục tờ báo với thành tích nào “Bí thư Thăng dọn vệ sinh, Bí thư Thăng làm đường cho mẹ VNAH...”. Theo dư luận hồi đó, những nhà báo được tòa soạn phân công theo dõi bộ giao thông vận tải, thành ủy TPHCM luôn có những chuyến đi công tác “bội thu” vì “Bộ trưởng Thăng, Bí thư Thăng” đánh giá công lao báo chí rất cao. Năm 2016 CBNV TCT Hàng không VN tố cáo “Bộ trưởng Thăng yêu cầu mỗi người đóng góp 2 ngày lương cho bộ GTVT (tổng cộng khoảng hơn 2 tỷ đ). Sau đó nghe tin những kiểu tiền đó chủ yếu “ tăng cường phong bao” cho đám nhà báo, “có người phụ trách theo dõi ngành dầu khí, giao thông mấy năm mà mua được nhà cho thuê”... Thế nhưng khi Bộ trưởng, Bí thư Thăng “ngã ngựa”, những kẻ luôn bám ông để xu nịnh, bợ đỡ kiếm lợi lộc trước kia biến sạch chỉ riêng nhà báo Như Phong vẫn nhận những người “nguy hiểm” kia là bạn bè chí cốt.

Ông viết bài ca ngợi ông Phan Văn Vĩnh vô cùng tài giỏi nghiệp vụ, thời ở Nam Định làm cho “thành phố bình yên” nhờ tận tụy, dũng cảm, mưu lược trong điều tra như đưa nghi phạm đặt lên đường tàu, cách “đuổi” tội phạm dạt sang Thái Bình... Khi lên bộ công an ông triệt phá nhiều vụ án lớn, đào tạo ra những lớp cán bộ tài giỏi, ông có cuộc sống đời thường tâm hồn, tình nghĩa. Nghe nói hôm ông Phan Văn Vĩnh bị tòa Phú Thọ đề nghị 7 năm tù ông buồn bã cả ngày trời... Hôm ông Trịnh Xuân Thanh đệ tử của ông Đinh La Thăng, Vũ Huy Hoàng bị truy nã với nhiều tội trạng đang ở Đức nhà báo Như Phong đã đăng lại bài của báo Thoibao. de phỏng vấn blogger Bùi Thanh Hiếu (Người buôn gió) trên ngay tờ báo của mình nói ông Trịnh Xuân Thanh không có tội như nhà cầm quyền VN tuyên bố vì trước đó các văn bản kiểm tra, thanh tra của cơ quan chức năng VN ông Thanh không có tội làm thất thoát tiền và tham ô. Đó là sự thật nhưng ông Như Phong là đảng viên, phụ trách tờ báo của đảng nhưng đã phạm vào nguyên tắc “ nói trái với quan điểm, đường lối của đảng” và bị bãi chức tổng biên tập tờ Petrotimes mất thẻ nhà báo. Chắc chắn ông Như Phong biết chắc hậu quả này nhưng ông vẫn làm vì lòng tín nghĩa với bạn bè.

Ông xứng đáng là một “Dự Nhượng” thời nay.

Dự Nhượng là người nước Tần thời Xuân Thu ở Tàu từng làm đầy tớ cho họ Phạm và Trung Hàng được đối xử bình thường, ông sang thờ Trí Bá. Trí Bá yêu quý, đối xử rất hậu với Dự Nhượng. Trí Bá đánh Triệu Tương tử thua, bị giết cả nhà, đất đai sản nghiệp mất hết. Triệu Tương tử ghét Trí Bá sơn đầu lâu Trí Bá đựng rượu. Dự Nhượng ơn sâu Trí Bá quyết báo thù cho chủ, đổi họ tên giả làm người khổ dịch dọn nhà xí để đâm chết Triệu Tương tử nhưng bị phát hiện, được tha. Triệu Tương tử không giết Dự Nhượng vì phục “người có nghĩa”. Sau đó Dự Nhượng lại sơn mình làm người hủi, nuốt than làm người câm nấp ven đường để giết Triệu Tương tử nhưng lại bị phát hiện. Tuyệt vọng, Dự Nhượng quyết tự sát theo Trí Bá. Trước khi tự sát Dự Nhượng xin mượn cái áo của Triệu Tương tử để chém cho thỏa lòng trả thù cho chủ...

Tại Việt Nam các nhà báo độc lập ngày càng mạnh

Eric San Juan (EFE/El Dia)

Bản dịch của Vi Minh (Diễn Đàn Việt Nam 21)

03/03/2016 (DĐVN21) - Gần hai năm sau khi thành lập, Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam qua tờ báo mạng nằm ngoài sự kiểm soát của đảng Cộng sản vẫn là một thách thức đối với độc quyền thông tin của nhà nước.

Với hơn 130 hội viên và trung bình 70.000 người đọc mỗi ngày, người sáng lập của nhóm và tờ báo mạng Việt Nam Thời Báo hài lòng về những tiến triển và tin rằng họ đã đạt được đủ mạnh để tiến bước đến dân chủ.

"Chúng tôi đã tăng gấp đôi số lần truy cập và số hội viên. Tuy nhiên, chúng tôi còn phải cải thiện vì nhiều hội viên của chúng tôi không có kinh nghiệm và chuyên nghiệp nhà báo", ông Phạm Chí Dũng, chủ tịch của hội và phó giám đốc trang mạng nói.

Trong cuộc họp thường niên tại một quán cà phê ở trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh (Sài Gòn cũ), hơn ba mươi hội viên của nhóm này thảo luận về các tiến triển, các dự án của họ và tình hình chung của đất nước.

Điều tra tham nhũng, công việc đầy rủi ro của phóng viên Việt Nam

Thanh Phương

Vụ nhà báo Hoàng Khương bị tuyên án 4 năm tù vì tội đưa hối lộ dĩ nhiên đã gây nhiều phản ứng bất bình trong giới báo chí cũng như trong công luận Việt Nam nói chung. Vụ này cũng cho thấy điều tra về hành vi tham nhũng là một công việc đầy rủi ro của phóng viên ở Việt Nam, một phần do chưa có những quy định luật lệ rõ ràng về phạm vi tác nghiệp báo chí.

clip_image001

Nhà báo Hoàng Khương bị toà kết án 4 năm tù (DR)

Hoàng Khương và 1460 ngày

Mẹ Nấm

clip_image002  

Phóng viên Hoàng Khương mỉm cười cùng đồng nghiệp tại phiên tòa. Ảnh: Thuận Thắng - báo Tuổi Trẻ

 

1 năm có 365 ngày, con số 1460 trên tiêu đề bài viết này của tôi chính là khoảng thời gian 4 năm - mức án dành cho trung tá Nguyễn Văn Ninh đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng tại Hà Nội, và phóng viên Hoàng Khương báo Tuổi Trẻ tại Sài Gòn.

Điểm chung duy nhất khiến tôi phải làm phép so sánh này đó là cả hai vụ án đều có liên quan đến lực lượng bảo vệ luật pháp - ngành công an.

Phóng viên Hoàng Khương là một nhà báo có nhiều bài viết chống tiêu cực sắc sảo của báo Tuổi Trẻ, đặc biệt là loạt bài viết bóc trần tình trạng tiêu cực, tham nhũng của lực lượng Cảnh sát giao thông - nơi mà cho đến nay chưa cơ quan chủ quản là Bộ Công an vẫn chưa tìm ra cách giải quyết dứt điểm tệ nạn này.

Nguyễn Văn Ninh là một trung tá công an, đã đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng và lạnh lùng trước tòa cho rằng ông ta rất bình tĩnh trong khi thi hành công vụ - trong khi đánh gãy cổ người dân.

RSF đòi trả tự do cho Hoàng Khương

Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (Reporters Without Borders - RSF) gọi bản án tù bốn năm cho phóng viên Hoàng Khương là "bất công và đáng hổ thẹn".

clip_image001

Tổ chức bảo vệ quyền lợi cho các nhà báo, trụ sở chính tại Paris, vừa ra thông cáo sau khi tòa sơ thẩm tại TP Hồ Chí Minh tuyên án tù đối với Hoàng Khương và hai người khác trong phiên xử tội đưa và nhận hối lộ kéo dài hai ngày 6/9-7/9.

Việt Nam xét xử nhà báo Hoàng Khương về tội ‘hối lộ’

clip_image001

Loạt bài phanh phui tham nhũng của nhà báo Hoàng Khương đăng trên báo Tuổi Trẻ hồi năm ngoái đã gây xôn xao dư luận về tình trạng tham nhũng lan tràn trong ngành công an Việt Nam

Tòa án nhân dân TPHCM ngày 6/9 mở phiên xét xử sơ thẩm phóng viên Hoàng Khương của báo Tuổi Trẻ về tội danh đưa nhận hối lộ với cáo buộc rằng ký giả này đã đưa hối lộ cho công an để gài bẫy hầu thu thập thông tin cho loạt phóng sự điều tra về nạn tham nhũng trong ngành cảnh sát giao thông.

Tin AP trích tin tức trong nước cho hay ông Hoàng Khương đã hối lộ cho cảnh sát giao thông khoảng 710 đô la.

Hai nhà báo của VOV xác nhận bị hành hung tại Văn Giang



 Tr. Sơn
Sáng 24.4.2012, UBND H.Văn Giang (tỉnh Hưng Yên) đã huy động lực lượng thực hiện cưỡng chế thu hồi 5,8 ha đất của 166 hộ tại xã Xuân Quan.

Sau khi vụ việc kết thúc, trên một số trang mạng điện tử đã xuất hiện đoạn video được cho là ghi lại vụ cưỡng chế, trong đó có hình ảnh một số người dân bị lực lượng cưỡng chế (có công an mặc sắc phục) hành hung. Hai nhà báo Nguyễn Ngọc Năm (SN 1970), Trưởng phòng và Hán Phi Long (SN 1979), phóng viên Phòng phóng viên thời sự, chính trị, kinh tế (Trung tâm tin, Đài tiếng nói Việt Nam - VOV) đã xác nhận với Thanh Niên, họ chính là hai người bị đánh trong đoạn video nói trên (ảnh).

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn