Bùi
Tín / VOA
Những
người nông dân đang lên thành phố bán sức lao động
tại Hà Nội. (Hình: Nguyễn Đình Hà)
Những
ngày đầu năm, tỉnh dậy là nhớ đến quê hương, đất
nước, dân tộc ta, nhân dân ta.
Càng
ở xa, lại càng nhớ, da diết, thiết tha.
Đất
nước ta, quê hương ta tài nguyên, gia tài tổ tiên cha ông
để lại gồm có những gì, nay ra sao, rất cần được
cháu con ngày nay điểm lại, đánh giá tỷ mỷ kỹ càng.
Hơn
20 vụ đại án đang được đưa ra xét xử cho thấy tiền
của tài nguyên của đất nước đã được quản lý tùy
tiện, vô trách nhiệm ra sao, khi hàng trăm ngàn tỷ đồng
bị thất thoát một cách «nhẹ nhàng» trong một thời
gian dài hàng chục năm, mà những người đứng đầu
chính phủ, đứng đầu đảng, đứng đầu Nhà nước,
đứng đầu Bộ Chính trị phải chịu trách nhiệm trước
ai hết, nay mới đưa ra xét.
Xét
cho cùng, những Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh… cũng chỉ
là những tội phạm kiêm nạn nhân của một chế độ
chính trị lạc hậu quá mức mà ông Tổng bí thư đến
nay vẫn không nhận ra, khi ông quyết định khai trừ mọi
đảng viên đòi xây dựng chế độ Tam quyền (lập pháp,
hành pháp, tư pháp) phân lập và xây dựng các tổ chức
xã hội dân sự. Ông định sẽ còn sống với ai trên đất
nước và trên thế giới này?
Nền
độc lập là cấu thành đầu tiên của đất nước có
chủ quyền, đã thu lại được từ tháng Ba, 1945 sau khi
Nhật Bản hất cẳng thực dân Pháp qua đảo chính 9/3, tô
đậm thêm qua «cướp chính quyền 19/8/1945» và sau đó
với chiến thắng Điện Biên Phủ, đến nay còn gì? Còn
ít, ít lắm, khi chính quyền độc đảng vừa cam kết với
chính quyền bành trướng Trung Quốc «cùng có chung một
tương lai gắn bó keo sơn, núi liền núi, sông liền sông»,
lại còn cam kết hợp tác chặt chẽ «đào tạo cán bộ
cao cấp các ngành, kể cả ngành quốc phòng và ngoại
giao», cam kết hợp tác giữa 4 tỉnh biên giới Việt Nam
với khu tự trị Choang tỉnh Quảng Tây / Trung quốc, cứ
như trong một quốc gia thống nhất vậy! Vậy thì còn đâu
là độc lập? Rõ ràng là mang chất Bắc thuộc rồi! Lời
thề gìn giữ độc lập 2/9/1945 đã tan biến.
Độc
lập kiểu gì mà từ Bắc chí Nam người Trung Quốc nhập
cảnh đi về như trên đất nước họ, hàng giả, hàng
nhái, hàng lậu, hàng độc lan tràn mọi ngả, các công ty
Tàu giành mọi gói thầu béo bở nhất về khai khoáng,
nhiệt điện, thủy điện, hóa chất, giao thông cầu
đường, trồng rừng, gang thép, phân bón, bô-xít, thủy
sản, không thiếu một ngành nào, một nơi nào. Đây là
thuộc địa kiểu mới hoàn chỉnh mẫu mực của bọn
bành trướng. Có người Việt nào không phẫn nộ và
không cảm thấy nhục?
Tài
nguyên cơ bản đất nước là ruộng đồng, rừng, biển
thì quyền sở hữu ruộng đất của tư nhân trong nông
nghiệp từ ngàn đời bị đảng nghiểm nhiên tịch thu
theo cái «quyền sở hữu toàn dân do Nhà nước (của
đảng) thay mặt quản lý» để nông thôn xơ xác, nông
nghiệp lụn bại, nông dân thành tá điền nghèo khổ làm
thuê cho đảng, đến mức em sinh viên luật Đỗ Thúy Hằng
phải lên tiếng khóc cho một nền nông nghiệp bị đảng
nhẫn tâm bức tử, với vô vàn nông dân bị các quan chức
cộng sản cướp đất, bị trắng tay.
Tài
nguyên rừng từ thời nguyên thủy vốn có hằng triệu
héc ta, hằng trăm loại gỗ quý, hàng ngàn động vật
chim muông quý hiếm, đã bị thu hẹp hơn 2/3 diện tích
chỉ trong 70 năm cộng sản cầm quyền, thành địa bàn
tàn phá chia chác của các quan chức kiểm lâm - chúa sơn
lâm, bọn hải quan, công an - cảnh sát, hành chính địa
phưong, xuất khẩu gỗ quý theo giá rẻ mạt, đua nhau làm
các biệt thự biệt phủ lỗng lẫy kiểu của các vua
chúa ngày xưa.
Cô
giáo Trần Thị Lam ở Hà Tĩnh đau lòng than rằng:
Đất
nước mình buồn quá phải không anh?
Rừng
đã hết, và biển thì đang chết!
Cả
đất Việt hướng mặt ra biển cả, đại dương, cá và
muối nuôi sống dân tộc từ nghìn xưa, «cơm với cá như
mạ với con», nay cá chết trắng khắp dọc bãi biển
miền Trung, ô nhiễm lan rộng kéo dài do kẻ tội phạm
Formosa đến từ đất Tàu, ngư dân bị ngăn chặn cấm
đoán, tàn phá người và phương tiện làm nghề do tàu
tuần dương từ đảo Hải Nam đổ xuống.
Cho
đến cát là sản phẩm tự nhiên rẻ nhất cũng bị bán
đổ bán tháo đi rất nhanh, bị Tàu cho tàu hút cát khổng
lồ, một giờ hút trộm 600 ngàn tấn cát để phun lên
các đảo nhân tạo ở biển Đông, số cát này mỗi
chuyến có thể chất đầy một sân vận động. Sau «địa
tặc» – cướp đất, «lâm tặc» – cướp rừng, «hải
tặc» – cuớp biển, «ngân tặc» – cướp tiền bạc,
«đạo tặc» – cướp của, nay đến «sa tặc» – cướp
cát, chúng vơ vét không trừ một thứ gì.
Mang
danh lãnh đạo chính trị, bảo vệ đất nước, đảng
cộng sản đã bảo vệ được những gì?
Mang
nhiệm vụ bảo vệ lãnh thổ, đất đai, thì người Trung
Quốc thả sức thâm nhập; chủ quyền quốc gia bị xem
nhẹ dưới danh nghĩa hợp tác toàn diện cả về nội
trị, quốc phòng, ngoại giao.
Mang
nhiệm vụ bảo vệ tài nguyên rừng biển, thì cho họ vào
hợp tác trồng rừng, đánh cá, tự do khai thác cướp phá
mọi thứ trên rừng, ven biển, dưới biển.
Lãnh
đạo kinh tế là hướng dẫn chỉ đạo cuộc khởi nghiệp
xây dựng kinh tế, phân chia thành quả phát triển cho công
bằng, thu chi ngân sách hợp lý, không để rơi vãi thất
thoát, thế nhưng thực tế tham nhũng lan tràn, ngân sách
thất thoát hàng trăm nghìn tỷ đồng, khi xử tham nhũng
không thu hồi nổi 5%, nợ quốc gia vượt quá Tài sản
quốc gia PNB một năm, vậy là thất bại hoàn toàn về
kinh tế. Tài chính thu không đủ chi, không đủ tiền trả
lãi nợ quốc gia hằng năm, ngân hàng phá sản hàng loạt,
hiệu quả lãnh đạo kinh tế tài chính hầu như là con số
âm.
Lãnh
đạo xã hội là xây dựng mối đoàn kết quốc gia keo
sơn, cuộc sống dân chủ, tiến bộ, bình đẳng văn minh,
nhưng họ nuốt lời hứa hòa giải hòa hợp dân tộc, họ
cai trị miền Nam như cai trị kẻ thù theo kiểu ân oán
tàn bạo ác độc nhất.
Nền
giáo dục quốc gia cực kỳ lạc hậu, giáo điều, nhồi
sọ cổ lỗ, bằng giả bằng dỏm tràn ngập, không một
trường đại học Việt nào được xếp trong số 300
trường khá nhất ở châu Á.
Nền
y tế suy đồi đi ngược với phương châm «thầy thuốc
như mẹ hiền», theo kiểu tiền thầy bỏ túi, thuốc giả
tràn lan, thầy thuốc giết bệnh nhân.
Xã
hội đảo điên, người yêu nước chống bành trướng,
bênh dân oan bị tuyên án nặng nề, trong khi các quan lớn
có bồ nhí, có biệt phủ hàng vài chục tỷ đồng, tội
rất nặng chỉ bị khiển trách như phủi bụi. Đạo đức
lao dốc cùng cực, mất tính người, vợ chặt cổ chồng,
ông và bố cưỡng hiếp cháu gái, con gái mới 5, 6 tuổi.
Lãnh
đạo đất nước mà lại hèn với giặc, ác với dân.
Vậy mà còn huênh hoang khuyên dân ta «không nên ngủ quên
trên vòng nguyệt quế». Chuyên nói phét, nói không biết
ngượng, vòng nguyệt quế ai cho? Bắc Kinh à?
Có
còn gì để mà «ngắm nhìn, rung đùi tự khen tự sướng
đất nước ta chưa bao giờ đẹp như thế này». Khi ủy
viên Bộ Chính trị, ủy viên TƯ đứng trước mức án tử
hình và tù chung thân, khi các đồng chí thù địch tìm
cách hãm hại nhau, đuổi bắt nhau như những kẻ tử thù
chỉ vì kèn cựa ngôi thứ và bổng lộc phi pháp.
Cả
xã hội đều nhìn thấy trước năm 2018 vừa khởi đầu
sẽ là năm các đồng chí cộng sản thù địch nhau sẽ
làm thịt nhau không thương tiếc, không phải vì công
bằng, vì lý tưởng gì cao siêu mà chỉ vì chức quyền,
chiếc ghế quyền lực cùng những lợi ích vật chất phù
phiếm nó mang lại.
Đảng
cộng sản đến cuối năm 2017 và vào đầu năm 2018 đã
lộ nguyên hình là kẻ đã tàn phá có hệ thống, tận
gốc, tanh bành cuộc sống tinh thần và vật chất của xã
hội ta, từ hạ tầng cơ sở - hiến pháp, pháp quyền đến
thượng tầng kiến trúc – đạo đức xã hội của đất
nước ta.
Nhìn
lại thảm cảnh đất nước mà căm giận, mà tủi nhục
dâng tràn. Đảng Cộng sản cứ như có một cơn đại
hồng thủy bão quét Tsusami vừa đi qua tàn phá triệt để
mọi giá trị vốn có, cứ như có một đạo quân ô hợp
giặc ngoại xâm cùng giặc nội xâm hung hãn nhất trong
lịch sử vừa tràn qua từ Bắc chí Nam, san bằng đất
nước tươi đẹp từ ngàn xưa bỗng trở thành đất nước
lụi tàn tan hoang và hấp hối.
Vì
ai nên nỗi? vì đâu có cảnh đất nước điêu tàn? Bi
đát hơn thời phong kiến. Lạc hậu hơn thời thực dân.
Cực nhục đau đớn hơn thời chiến tranh quyết liệt.
Cả
xã hội ta, trong và ngòai nước, xin bà con ta hãy bàn bạc
tập thể về hiện tình đất nước tan nát tanh bành ra
sao, xã hội tha hóa đến mức nào, đâu là nguyên nhân
thật sự và cùng nhau hành động có trách nhiệm để cứu
dân cứu nước, tự cứu mình ra khỏi cuộc trầm luân
khổ ải này.
Tác
giả gửi BVN