Con trai Điếu Cày kể chuyện thăm cha

Anh Nguyễn Trí Dũng, con trai ông Nguyễn Văn Hải, tức blogger Điếu Cày, người đang bị tạm giam chờ ngày xét xử về tội tuyên truyền chống Nhà nước, đã vào trại giam thăm cha vào ngày 03/07.

clip_image001

Blogger Điếu Cày, tên thật là Nguyễn Văn Hải, đang chịu án tù

Anh kể lại tình hình mới nhất của blogger Điếu Cày.

Nguyễn Trí Dũng: Tôi gặp được bố tôi vào ngày 03/07 nhưng cho tới gần đây tôi mới báo tin đó cho mọi người được, vì nhà tôi có bận một số việc giấy tờ.

BBC: Tình hình sức khỏe cũng như tinh thần của ông Nguyễn Văn Hải hiện nay thế nào?

Nguyễn Trí Dũng: Tinh thần bố tôi rất tốt. Nhưng về sức khỏe thì tôi không thể nói là khỏe được. Mặc dù bố tôi lúc nào cũng trấn an mọi người là đừng lo lắng.

Nhưng việc bố tôi đã tuyệt thực một thời gian dài - 28 ngày vì họ đã không giam bố tôi ở đúng nơi mà họ ghi trên giấy tờ. Và họ đã tuyệt nhiên không gửi bất kỳ quà thăm và tiền bạc mà nhà tôi gửi đến số 4 Phan Đăng Lưu. Nhưng họ giam bố tôi ở một chỗ khác.

Nên những thứ đó họ đều không gửi cho bố tôi. Cho đến khi bố tôi tuyệt thực được 8 ngày thì lúc đó họ mới gửi tất cả 7 lần gửi quà của gia đình tôi đến cho bố tôi. Tất nhiên là mỗi lần gửi quà cách nhau hai tuần. Nếu 7 lần gửi tới cùng một lúc thì chắc chắn những thứ ở lần đầu tiên sẽ bị thiêu thối hết, không thể nào sử dụng được.

Cả việc bố tôi có nói là không nhận được tiền. Khi bố tôi tuyệt thực đến ngày thứ 8 thì lúc đó họ mới rót tiền từng ít xuống, gọi là cho có. Bố tôi vẫn tiếp tục tuyệt thực cho tới ngày thứ 28 thì bố tôi phải vào bệnh viện.

Khi vào bệnh viện, bố tôi có gặp một người quen. Vào thời điểm đó thì gia đình tôi cũng có nghe nhiều người bạn báo là bố tôi vào bệnh viện. Lúc đó gia đình tôi rất lo lắng.

Hiện tại bây giờ tôi biết rất rõ chuyện đó. Sau 28 ngày bố tôi vào bệnh viện xong, bố tôi quay trở lại trại giam B34 [237 Nguyễn Văn Cừ] thì họ vẫn tiếp tục giam giữ bố tôi ở ngay tại B34 chứ không trả lại đúng trên giấy tờ ghi là số 4 Phan Đăng Lưu. Cho đến một tháng rưỡi sau thì họ mới đưa về số 4 Phan Đăng Lưu.

BBC: Anh có hỏi những người có trách nhiệm tại sao không gửi đồ cho bố, trong khi gửi đã 8 lần như thế không?

Nguyễn Trí Dũng: Thật sự gia đình tôi đã làm đơn rất nhiều lần rồi. Thậm chí cả việc thăm gặp bố tôi, họ ngăn cấm vào những thời gian đầu. Gia đình tôi đã làm nhiều lần, nhưng không bao giờ được trả lời lại hết. Lần này gia đình tôi mới biết là cái chuyện những đồ thăm gặp đó không được đưa vào cho bố tôi.

Lần gặp đầu tiên bố tôi có nói, chỉ nói đơn giản cho tôi nghe rằng là bố tôi có làm khiếu nại. Nhưng Viện Kiểm sát không trả lời gì hết.

BBC: Tại sao anh cho rằng ông Nguyễn Văn Hải sức khỏe hiện nay không được tốt?

Nguyễn Trí Dũng: Tôi thấy bố tôi rất là trắng. Mà nếu ai nhìn sơ qua lại nghĩ rằng là máu trắng.

Có lần luật sư vào gặp nhưng luật sư lại nói với mọi người là bố tôi có lẽ là ông ấy khỏe vì ông ấy đi đứng và nói chuyện bình thường. Nhưng mà tôi nghĩ là lúc gặp luật sư thì họ chỉ cho phép nói chuyện về vụ án thôi. Họ không cho phép nói chuyện khác.

Bởi vì chính tôi đã gặp bố tôi. Họ cũng chỉ nói là bây giờ chỉ hỏi thăm sức khỏe thôi. Nếu mà không hỏi thăm sức khỏe mà nói chuyện khác thì họ sẽ ngừng cuộc gặp ngay lập tức.

Mỗi khi tôi nói tin tức gì khác thì họ lập tức hét lên: "Tôi đã nhắc rồi". Mà họ hét rất là lớn. Bây giờ tôi nói chuyện với bố tôi chủ yếu là về tình hình sức khỏe thôi.

Và tôi được biết rằng bố tôi bị rách dạ dày năm chỗ. Khi vào trong bệnh viện, họ đo chỉ số đường máu của bố tôi là bằng không. Bố tôi có giải thích cho tôi nghe rằng, chỉ số đường máu bằng không tức là lúc đó cơ thể không thể hấp thu bất kỳ chất dinh dưỡng nào khác. Chỉ có thể truyền nước biển thôi. Lúc đó họ truyền cho bố tôi bốn chai nước biển. Rồi bố tôi mới có thể bắt đầu ăn lại được. Sau khi rời bệnh viện, bố tôi trở về trại giam và vẫn phải ăn cháo thêm một tháng nữa, rồi mới bắt đầu ăn những thứ khác được.

BBC: Cuộc gặp giữa anh và bố diễn ra trong bao lâu?

Nguyễn Trí Dũng: Cuộc gặp mặt với bố tôi chỉ diễn ra trong khoảng 15 phút thôi. Tôi có để ý rằng, trong lần gặp đầu tiên. Hai lần gặp có một chút khác nhau. Vì lần gặp đầu tiên, họ dắt tôi vào trong phòng trước. Còn lần gặp thứ hai thì họ dắt bố tôi vào trong phòng trước.

Thì hai lần gặp thời gian tương đương nhau khoảng 15 phút. Nhưng mà lần gặp đầu tiên thì tôi khẳng định là rất là dữ dội là họ cấm không cho nói chuyện gì khác ngoài chuyện hỏi thăm sức khỏe thôi. Mà như anh được biết, hỏi thăm sức khỏe thì nếu chỉ nói về việc đó thì chắc chắn là không được.

Và tôi phải cập nhật những gì mới cho ông. Ông hoàn toàn mù thông tin. Và ở trong trại giam này, tôi được bố tôi nói rằng rất là thiếu ánh sáng. Trong phòng chỉ có một ô cửa nhỏ thôi. Và sử dụng hai bóng đèn rất là yếu.

"Bố tôi có nói rằng tất cả phạm nhân đều phải bình đẳng như nhau. Là phải được có quyền học tập, là phải có giấy có bút. Nhưng mà ở trại giam này, họ tịch thu tất cả giấy bút. Họ tịch thu cả mắt kính của bố tôi nữa".

Nguyễn Trí Dũng, con trai ông Nguyễn Văn Hải

Họ tuyệt nhiên không cho bố tôi giấy bút và không [đưa] mắt kính cho bố tôi. Bố tôi có nói rằng tất cả phạm nhân đều phải bình đẳng như nhau. Là phải được có quyền học tập, là phải có giấy có bút. Nhưng mà ở trại giam này, họ tịch thu tất cả giấy bút. Họ tịch thu cả mắt kính của bố tôi nữa. Nên việc đọc báo của bố tôi rất khó khăn, mặc dù ông được phép mua báo.

Lúc nào cũng đợi trời sáng rồi mang tờ báo ra chỗ ánh nắng chiếu qua ô cửa để mà đọc tờ báo. Việc đọc báo rất khó khăn.

Hiện tại bố tôi thấy mắt rất là mờ, nhất là mắt trái. Tôi thấy có một bọng ở trên mắt trái của ông và tôi có hỏi đó là gì. Bây giờ nếu không có kính thì bố tôi không thể tự kiểm tra đó là gì được. Ở đây, bố tôi đã khiếu nại rất nhiều lần, cho ông Hồng. Trong quá trình điều tra thì bố tôi được gặp ông ở Viện Kiểm sát TP Hồ Chí Minh, và ông Tuy ở Viện Kiểm sát Tối cao. Cả hai người này đều ghi nhận nhưng không có bất kỳ hành động hay làm điều gì đó để giải quyết.

BBC: Lần đầu tiên anh được gặp bố cách đây bao nhiêu lâu?

Nguyễn Trí Dũng: Lần đầu tôi gặp bố tôi vào khoảng 03/05.

BBC: Từ khoảng thời gian đó tới bây giờ, cách hai lần gặp đó, anh thấy bố anh có sự chuyển biến gì không?

Nguyễn Trí Dũng: Cách hai lần gặp, tôi thấy tình hình sức khỏe của bố tôi vẫn y như thế thôi. Ngoài cái chuyện bố tôi cắt tóc kiểu đầu đinh, thì mọi việc vẫn cứ y như thế. Kể cả về tình trạng ở trong tù hay bị giam chung với những người khác như thế nào thì vẫn y như vậy.

Ngoài ra bố tôi có nói rằng bị họ giam chung với hai người nước ngoài. Trong khoảng thời gian đầu thì luật sư của bên tôi có khiếu nại. Luật sư Hà Huy Sơn có khiếu nại rằng, 'theo luật Việt Nam thì không được giam phạm nhân chung với người nước ngoài'. Bây giờ họ có cho một người Việt Nam vào.

Nhưng mà bố tôi có nói rằng người này rất là kỳ. Bởi vì họ ở tù nhưng họ lại thay ca, nghĩa là một người ở tù một vài tháng xong lại ra, người khác vào. Xong vài tháng thì lại ra. Nói chung là họ có rất nhiều động thái kỳ lạ.

Trí óc minh mẫn

BBC: Anh căn cứ vào đâu để nói là tinh thần của ông hiện nay rất tốt?

Nguyễn Trí Dũng: Bố tôi vẫn cứ làm thơ trong tù. Với lại bố tôi cũng nhớ đến mọi người hết. Cả sinh nhật của mẹ tôi, tới ngày sinh nhật của tôi, bố tôi đều nhớ rất là rõ. Và những chi tiết rất là kỹ càng như là ngày tháng năm, những lúc ông bị bắt vào trại giam B34 là ông ngày 12/11.

Ngày ông bắt đầu tuyệt thực là ngày mùng năm Tết, tức là vào tháng 2 của năm 2011. Ngày ông vào bệnh viện là vào một giờ sáng, ngày 05/03/2011 ông đều nhớ rất là rõ.

clip_image002

Ông Nguyễn Văn Hải đã bị gia hạn án tù nhiều lần

Và anh nghĩ xem, một người mà trong điều kiện ở trong tù không có giấy bút, và bị hành xác liên tục bị hỏi cung liên tục, không có bất cứ phương tiện nào để lưu lại giờ giấc như vậy mà vẫn nhớ rất rõ từng thứ như vậy thì chứng tỏ ý chí của ông rất là kiên cường và ông rất là minh mẫn.

BBC: Trong điều kiện bị kiểm soát gắt gao như thế, anh có thể thông báo với ông những gì về tin tức bên ngoài?

Nguyễn Trí Dũng: Tôi có nói lúc đầu, cuộc gặp thứ nhất và cuộc gặp thứ hai có sự khác biệt. Cuộc gặp thứ nhất họ la hét rất là dữ dội. Nhưng trong cuộc gặp thứ hai, cũng vẫn số lượng đó người - tức là ba người, và hai người đứng ở ngoài. Những người đứng ở trong thì ghi chép liên tục.

Nhưng mà lần này họ không la hét gì nữa và tôi có thể nói chuyện với bố tôi tự nhiên hơn một chút. Tức là họ không đàn áp theo kiểu la hét nhưng mà vẫn có ít nhiều khó chịu là bởi vì mỗi người một bên họ có một quyển sổ ghi chép liên tục tất cả những gì mình nói lại và một người đứng ở giữa, lúc nào cũng quan sát mọi thứ, xem coi mình có cử động mắt hay cử động tay gì không. Lúc nào cũng bộ ba đó đứng bên cạnh.

Lần gặp thứ hai này, tôi đã nói được cho bố biết là ông đã được ông Obama lên tiếng. Và gia đình cũng rất cám ơn là ông Obama cùng ba Thượng nghị sĩ, những người đã viết những lá thư cho chính phủ Việt Nam, yêu cầu trả lời về tình hình của bố tôi, và trả lời về tình hình tự do báo chí ở Việt Nam. Bố tôi nghe tin đó rất là vui. Ông muốn gửi lời cám ơn từ trong tù ra cho các vị ấy. Ông cũng muốn gửi lời cám ơn cho tất cả những ai quan tâm đến gia đình tôi.

BBC: Ngoài ra bố anh có nhắn gửi gì không?

Nguyễn Trí Dũng: Ngoài ra bố tôi có nói là trong tù điều kiện khó khăn nên bố tôi có những món quà mà bố tôi gửi ra không được. Lúc đó tôi thắc mắc và hỏi 'quà gì vậy bố?', thì ông nói là chỉ có thơ thôi.

Có thể bố tôi không tiện nói ông lưu trữ như thế nào. Bố tôi nói những bài thơ đó bố không mang ra được. Bố tôi nói mọi người cứ vững tin. Bố tôi ở trong đấy hiện tại chỉ ăn no ngủ kỹ thôi, và ông cũng mong muốn mọi người cũng có tinh thần thật là tốt chứ không thể nào mà vì một người mà mọi người lo lắng được.

BBC: Ngoài ra ông còn nhắn điều gì khác nữa không?

Nguyễn Trí Dũng: Ngoài ra ông có dặn hai chuyện. Trước khi mọi người ngồi xuống giở sổ ra ghi chép thì bố tôi có nhắc nhanh hai chuyện.

Bố tôi nói là bố đã được tòa án gia hạn thêm một lần nữa và lần đó sẽ hết vào ngày 18/07. Bố tôi bị bảy cái gia hạn liên tiếp. Bốn cái là khi công an điều tra họ gia hạn. Một cái là Viện Kiểm sát gia hạn. Và hai cái là Tòa án Nhân dân gia hạn và cái đó sẽ hết hạn vào ngày 18/07 này.

Như vậy nếu mà phiên tòa có diễn ra sau ngày đó thì bố tôi mong mọi người, khi mà đến được thì có thể mặc áo màu đen. Tất cả mọi người mặc áo màu đen hết. Bố tôi nhắc nhanh như vậy nên tôi không cũng không tiện hỏi lại ông là vì lý do tại sao ông lại muốn mọi người mặc áo màu đen. Nhưng có thể là lý do ông muốn nhận biết mọi người cho dễ.

Nguồn: bbc.co.uk

–––––––––––––––––––––––––––––––––

Blogger Điếu Cày được gặp người thân

Gia Minh, Biên tập viên RFA

Ông Nguyễn Văn Hải, tức blogger Điếu Cày, từng tham gia những cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Sài Gòn hồi năm 2007.

clip_image003

Blogger Điếu Cày trong một lần biểu tình chống TQ năm 2007. Photo courtesy of luongtamconggiao

Tiếp đó, ông tham gia Câu lạc bộ Nhà báo tự do với những bài viết trên mạng nói về tình hình lãnh thổ đất nước bị xâm lấn, cũng như những vấn nạn khác ở Việt Nam.

Ông bị bắt với cớ là trốn thuế, nhưng sau khi mãn hạn tù về tội danh đó, ông đã bị bắt lại ngay hồi tháng 10 năm 2010. Mãi đến gần đây ông mới được cho phép gặp mặt người thân là đứa con trai - Nguyễn Trí Dũng. Lần gặp thứ hai diễn ra hồi ngày 3 tháng 7 vừa qua.

Cháu Nguyễn Trí Dũng chia sẻ về tình hình blogger Điếu Cày, Nguyễn Văn Hải sau lần gặp đó.

Tình hình sức khỏe

Nguyễn Trí Dũng: Lần gặp vừa rồi là lần gặp thứ hai của con với bố. Suốt thời gian từ năm 2010, thời gian lẽ ra ông phải mãn hạn tù nhưng bị bắt giam lại ngay lập tức, cho đến bây giờ con mới được gặp ông lần thứ hai. Trong suốt thời gian đó, gia đình gửi rất nhiều đơn nhưng họ không giải quyết và không trả lời, mà gần đây gia đình mới được gặp.

Gia Minh: Việc gặp lần này do họ thông báo, hay gia đình làm đơn?

Nguyễn Trí Dũng: Theo con nghĩ, thời điểm này cho mới cho gặp vì có áp lực rất lớn từ phía bên ngoài: những người Việt quan tâm, rồi tác động của những tổ chức nhân quyền, và của chính phủ Hoa Kỳ lên tiếng vì trường hợp của gia đình con… Như thế họ phải cho con gặp bố. Thứ nhất để khẳng định bố con vẫn còn sống, và để tránh khỏi phải gặp những rắc rối.

Trong lần gặp thứ hai này khi con vào thì thấy bố vẫn đi lại, nói chuyện bình thường. Da thì trắng bệch, và ông có vẻ hơi mập. Nếu nhìn bên ngoài, nghe bố nói thì người ta có thể nghĩ là bố khỏe; nhưng khi gia đình gặp nhau nói chuyện thì mới biết ông đã trải qua những cuộc tuyệt thực rất dài. Hậu quả của việc tuyệt thực là u nang thận phải và loét năm chỗ ở dạ dày. Đó cũng là lý do khiến cho da dẻ ông bị trắng và ứ nước bên trong như thế. Theo con nghĩ đó không phải là khỏe mà là dấu hiệu của bệnh.

Thêm một điều nữa ông nói là tất cả những trại giam khác không tịch thu kính của ông; nhưng ở trại giam này bị tịch thu kính. Nhiều lần yêu cầu họ trả kính, cũng như đề nghị những người ở Viện Kiểm sát phải giải quyết việc có kính cho ông vì tất cả các phạm nhân đều bình đẳng như nhau: họ phải được thăm gặp, phải được cung cấp giấy bút và kính - đó là những phương tiện để học tập, viết lách. Riêng ông không được có những thứ đó.

Vì không có giấy bút để viết đơn khiếu nại, đơn tố cáo nên khi bị giam ở trại giam B34 từ ngày 12 tháng 11 năm 2010 đến ngày 29 tháng tư năm 2011, ông phải khiếu nại rất nhiều và vì không được cung cấp giấy, bút nên ông đã tuyệt thực. Ông bắt đầu tuyệt thực từ ngày mồng năm tết, tức vào khoảng tháng 2 năm 2011.

Tuyệt thực được 8 ngày thì phía bên trại giam có động thái gửi quà của những lần thăm gặp của gia đình trước đó. Họ gửi cùng một lúc 7 kỳ cho bố. Còn tất cả những lần trước đó họ đều không chuyển, nên bố không biết gia đình có đi thăm gặp và có gửi tiền. Mỗi một kỳ thăm gặp cách nhau nửa tháng, nếu họ để 7 kỳ gửi cùng một lúc như thế, thì tất cả những đồ ăn không thể nào ăn được nữa. Một điều nữa là tiền gia đình gửi cho ông rất đều đặn mà ông được nhận rất ít vì bị họ ngăn chặn.

Sẵn nói về việc tuyệt thực, thì xin nói tiếp, đến ngày 28 bố con cho biết vào lúc 1 giờ sáng ngày 5 tháng 3 năm 2011, ông phải vào bệnh viện vì lúc đó bất tỉnh.

Tại bệnh viện họ mới phát hiện bị loét dạ dày ở 5 chỗ và u nang thận phải, chỉ số đường máu đo được bằng 0. Theo bố giải thích thì khi đường máu bằng 0, cơ thể không hấp thu được thứ gì hết. Lúc đó họ không thể cho thức ăn gì vào nên phải truyền nước biển. Khi hết chai nước biển thứ 4, bố mới bắt đầu hồi tỉnh. Khi từ bệnh viện về họ tiếp tục giam ông ở trại giam B34, mà không chuyển về trại giam như đúng trên giấy tờ đã ghi. Đến ngày 29 tháng Tư họ mới chuyển về số 4 Phan Đăng Lưu. Ông nói khi từ bệnh viện về chỉ có thể ăn cháo chứ không ăn được bất cứ thứ gì khác hết.

Con trai blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải vừa cho biết những thông tin về ông sau cuộc gặp hôm 3 tháng 7 vừa qua. Ngoài ra, anh cũng cho biết thêm một số thông tin về việc gia đình bị sách nhiễu và tình hình sức khỏe tinh thần của ông Nguyễn Văn Hải trong tù.

Tinh thần minh mẫn

Nguyễn Trí Dũng: "Tinh thần của Bố rất tốt. Lúc nào nói chuyện, bố cũng nói về những điều luật mà đáng lẽ ra họ phải chấp hành đúng những điều luật đó cho phạm nhân trong tù. Ông nghiên cứu rất kỹ và tinh thần rất minh mẫn nên nhớ hết những việc đó. Thậm chí sinh nhật của những người thân trong gia đình và những người ông biết, ông đều nhắc là nhờ Mẹ, hay nhờ người thân thích gửi những lời chúc mừng của Bố cho họ. Bố cũng dặn mọi người đừng lo lắng gì cho ông hết, vì trong ‘ đây’ (nhà giam) ông chỉ ăn no, ngủ kỹ thôi, chứ không có vấn đề gì đáng phải lo đâu.

Gia Minh: Gia đình có mời luật sư, vậy tiến trình giúp bào chữa cho ông Nguyễn Văn Hải đến đâu rồi?

Nguyễn Trí Dũng: Luật sư đang cùng với gia đình tập trung vào tiến trình hiện tại, tức là hiện tại họ chưa đưa Bố ra xét xử. Họ đã thu hồi quyết định xét xử hồi ngày 15 tháng 5. Họ thu hồi mà không nói lý do gì hết.

Luật sư Hà Huy Sơn có nói cho gia đình biết là thời gian chuyển hồ sơ qua bên tòa án đã chấm dứt. Tòa án phải có quyết định một trong ba vấn đề sau: một là trả hồ sơ về để yêu cầu điều tra thêm, hai là phải đình chỉ việc bắt lại ông Nguyễn Văn Hải và trả tự do, ba là phải đưa ra xét xử.

Những đơn gửi ngày 29 tháng 6 đến nay vẫn không được trả lời. Gia đình tiếp tục làm đơn khiếu nại về việc không được trả lời đó.

Gia Minh: Đối với gia đình chỉ có một mình Nguyễn Trí Dũng được cho phép vào thăm ông Nguyễn Văn Hải, trong khi đó bà Dương thị Tân không được thăm?

Nguyễn Trí Dũng: Đây là điều mà gia đình cũng thắc mắc mà gia đình đang muốn họ giải thích. Tất cả những điều họ làm là phá cửa hai căn nhà của Mẹ con để khám xét. Đây là nơi mà bố không ở, từ khi ra ngoài ở riêng. Ông Nguyễn Văn Hải không có bất kỳ hoạt động nào trong nhà này hết. Nhưng họ vẫn vào nhà tịch thu tất cả máy móc, những đĩa ghi âm chứng tỏ họ cấu kết với bên Chi cục Thuế để bắt ông Nguyễn Văn Hải về tội trốn thuế. Họ tịch thu mà không trả lại. Bây giờ họ không thể trả lời là Mẹ con không liên can đến vụ án, khi mà họ làm những điều đó. Nếu mẹ con có liên can đến vụ án thì họ không trả lời được tại sao họ không cho mẹ con thăm gặp bố con.

Gia Minh: Hẳn nhiên khi một người Cha phải vào tù như thế sẽ có những trở ngại đối với bản thân và các anh chị em trong gia đình?

Nguyễn Trí Dũng: Thật sự, gia đình rất khó khăn nhất là không có bố. Dù bố không ở chung với mẹ, nhưng thời gian có bố bên cạnh rất quan trọng. Thời điểm bố bị bắt hồi năm 2008, đứa em gái chưa đầy 18 tuổi, vẫn còn bé. Gia đình rất khó khăn trong việc giải thích cho em gái: không biết giải thích là em gái làm việc đúng nhưng lại phải hy sinh bản thân. Gia đình làm hết sức để em gái không gặp những người công an đứng trước nhà, suốt những thời gian có đại sứ quán hay phái đoàn nào đó về Việt Nam. Cuối cùng nỗ lực của gia đình không thành công. Ngày 20 tháng 10 năm 2010, họ đập cửa vào nhà và làm em gái bị thương.

Thời điểm đó, em gái rất bấn loạn. Gia đình cố gắng giúp giữ tinh thần để có thể tiếp tục  học trong xã hội này, nhưng họ đập cửa vào nhà làm bấn loạn. Còn người chị không có ở trong nhà, nên ‘khuất mắt trông coi’, nhưng hay suy nghĩ những chuyện trong đầu như chuyện bố đã bị chết hay bị thủ tiêu rồi. Điều đó ảnh hưởng nhiều đến chị: sụt cân rất nhiều và bị bệnh rất nặng. Mẹ con cũng tương tự như thế. Họ tìm cách ngăn chặn nguồn sống của gia đình. Bà vừa phải đấu tranh với họ, vừa nuôi con, vừa kêu gọi bảo vệ cho bố và cho gia đình. Một người đàn bà chỉ có hai tay thôi, nên không thể làm gì hơn nữa.

Gia Minh: Đối với bản thân thì qua những khó khăn như thế đã học được điều gì?

Nguyễn Trí Dũng: Nói thật, lúc đầu con rất trách bố; lẽ ra thời gian đó bố phải ở bên em con. Bản thân con thì không sao, con có thể đi làm, nhưng em gái cần có bố.

Tuy nhiên khi vào cuộc, phát hiện ra những thủ đoạn, những việc làm ngang nhiên vào nhà làm những điều mà bất chấp cả những việc mà bất kỳ Nhà nước nào trên thế giới đều không được làm khi giao tiếp với người dân. Làm công vụ gì cũng phải có giấy tờ nhưng họ không cần giấy tờ. Họ không dùng nhân viên mặc đồng phục, họ dùng những người ‘quần chúng tự phát’, mặc thường phục mà làm mọi việc.

Con thấy những điều con học trong nhà trường là sai, phải trung lập để nhìn lại.

Mọi người đều có cơ hội trong đời để học được sự thật mà không phải trả giá quá đắt. Nay con không còn trách bố nữa, mà rất ngưỡng một bố.

Gia Minh: Nếu phiên tòa diễn ra và được phép nói trước tòa về bố, thì Nguyễn Trí Dũng sẽ nói gì?

Nguyễn Trí Dũng: Con sẽ nói tất cả sự thật về bố, rằng bố không làm bất kỳ điều gì sai theo Hiến pháp Việt Nam, bất kỳ điều gì sai theo luật pháp quốc tế mà Việt Nam đã công nhận. Bố là người rất kiên cường, trong tất cả mọi việc ông đều sống hết mình. Ông vì đồng bào, vì bản thân mình rất ít. Không thể nào một người vì đất nước như vậy mà phải bị bắt, bị đày đọa như thế.

Gia Minh: Cám ơn Nguyễn Trí Dũng về những chia sẻ sau cuộc gặp bố hồi ngày 3 tháng 7 vừa rồi.

G.M.

Nguồn: rfa.org

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn