Nhà cầm quyền có thể chai lỳ trước một bản án oan khốc sắp đem thi hành?

Cái lũ người thuộc về cái thể chế gây án oan, sau khi "rút kinh nghiệm sâu sắc" vụ án oan Nguyễn Thanh Chấn, đã tìm ra những biện pháp tự che giấu bộ mặt thật của mình.

Chúng "thả" ông Huỳnh Văn Nén ra, cho tại ngoại, với lý do bênh tật. Chúng "miễn khởi tố" Nguyễn Quang Lập và Hồng Lê Thọ... chẳng vì lý do gì sất.

Còn với ngưởi tử tù Lê Văn Mạnh mà chúng đã bức cung và nhục hình để cố giết cho bằng được... thì chúng sẽ cho thi hành án trong vòng ít giờ nữa.

Này, những Nghị, và những Rứa, và những Phiêu, lũ người cùng quê Thanh Hóa, lũ người tự hào là "của Dân, do Dân, vì Dân", hãy nhìn vào tấm áo em Mạnh gửi cho mẹ, chi chít chữ cốt nói với mẹ là em vô tội.

Lũ các người có mẹ hay không?

Lũ các người có còn biết xúc động nữa không?

Chí ít, hãy can thiệp, hãy tạm cho em Mạnh chịu án chung thân.

Hãy một lần trong đời, biết xúc động.

Hãy tha mạng sống cho một thanh niên.

Những cặp mắt khắp Việt Nam, khắp năm châu, đang đổ dồn vào các người.

Hãy một lần trong đời tỏ ra biết nghĩ, biết cảm xúc, biết lo cho tương lai của những con những cháu những chắt nhà các người!

Hãy ra lệnh ngừng giết em Lê Văn Mạnh.

Hãy làm người!

Phạm Toàn

Hỡi các nhà lãnh đạo,

Hãy động lòng trước tiếng kêu oan ức thống thiết của một tử tù sắp bị xử chết

Ngày 26/10/2015, tử tù Lê Văn Mạnh (trú tại xã Yên Thịnh, huyện Yên Định, tỉnh Thanh Hoá) sẽ bị thi hành án tử hình với tội danh hiếp dâm, giết người.

Trong vụ án này có nhiều oan khuất chưa được làm rõ. 11 năm qua bà mẹ của tử tù đã kêu oan cho con khắp các cửa, chưa được soi xét thấu đáo. Tử tù đã viết nỗi oan ức bị tra tấn, bức cung… không nhận tội theo mớm cung thì chết! Người tử tù đã miệt mài bao ngày tháng viết những dòng chữ chi chít trên tấm áo để giãi bày nỗi oan ức của mình…

Trường hợp này cũng y như trường hợp Nguyễn Thanh Chấn: Phải nhận tội để khỏi bị tra tấn chết. Nhận rồi đi kêu oan. Ông Chấn kêu oan mãi cũng vô vọng. May kẻ thủ ác đã ra đầu thú, nếu không ông Chấn cũng bị xử chết rồi.

Các vị cần biết rằng, sau vụ oan sai của ông Chấn, những người bức cung đã bị xử lý, đền bù, thì vụ này, những người đã tra tấn, bức cung anh Lê Văn Mạnh rất lo sợ, họ muốn thi hành án càng nhanh càng tốt, cho xong mọi chuyện, để trốn tránh trách nhiệm.

Các vị cần biết rằng, đã có nhiều người chết oan ức trong tay công an rồi. Vụ em Dư mới đây đang làm nhức nhối lương tri cả xã hội. Lại đến vụ này nữa, lòng dân sao yên!

Xin các vị lãnh đạo hãy một lần lắng nghe, thấu cảm tiếng kêu oan thống thiết của một người mẹ có con sắp bị xử chết tức tưởi.

Xin các vị hãy cho dừng thi hành án lại để điều tra làm rõ những uẩn khuất của vụ án.

Bằng cương vị của mình, các vị hãy ra lệnh hoãn thi hành án anh Mạnh để điều tra cho rõ. Hãy cứu lấy một mạng người có thể bị chết oan.

Mạc Văn Trang

TRÍCH ĐƠN KÊU OAN CỦA TỬ TÙ LÊ VĂN MẠNH

(Nguyên văn từ lá thư và chiếc áo của tử tù Lê Văn Mạnh nhờ bạn tù gửi ra)

Trịnh Bá Phương

23-10-2015

clip_image002

Mặc dù chúng tôi đang phải mang trên mình nỗi oan quá lớn này và chúng tôi luôn tin tưởng rằng, không có nỗi oan nào là không được minh oan dưới sự công bằng của pháp luật cả. Vấn đề chỉ là thời gian bao lâu mà thôi, nhưng nhất định sẽ có ngày tôi được minh oan.

Dù tôi còn sống hay đã chết, tôi và gia đình tôi sẽ kêu nỗi oan này cho đến hơi thở cuối cùng, cho tới khi chúng tôi được minh oan mới thôi. Vì tôi bị chết oan thực sự và gia đình tôi biết rõ điều đó, đối với cuộc đời của tôi đến bây giờ đã chấm hết tất cả, bằng những bản án đầy bất công, mà trên cuộc đời này có còn nỗi oan trái nào, và sự bất công nào, và nỗi đau nào trên cuộc đời lớn hơn những gì tôi và gia đình tôi đang phải gánh chịu một cách đầy oan ức, oan sai và đầy bất công này không?

Gia đình tôi tan nát, vợ tôi chán đời bỏ đi để lại hai đứa con thơ dại của tôi bơ vơ không cha không mẹ. Phải sống nhờ hai bên gia đình nội ngoại, mỗi đứa một phương trời đã không có cha có mẹ như những chúng bạn cùng trang lứa, hai anh em chúng lại không được ở cùng nhau. Tuy rằng bản thân tôi đang phải sống trong môi trường biệt giam tù đầy và cùm kẹp suốt ngày đêm, nhưng đó cũng chỉ là nỗi đau buồn của thể xác, chứ làm sao bằng được nỗi xót thương của các con khi mà phận làm cha như tôi không thể đem lại cho các con tôi một mái nhà hạnh phúc, đầy tình yêu thương, không nuôi dạy các con thành người, không lo được cho chúng một cuộc sống ấm no bằng bạn, bằng bè cũng trang lứa.

clip_image004

Phận làm con như tôi không một ngày phụng dưỡng cha mẹ mà còn bắt tất cả mọi người mang theo tôi một nỗi oan quá lớn này. Tất cả cũng chỉ vì nỗi oan này, vì sự bất công của pháp luật đã đem tôi đến và bắt tôi phải gánh chịu, và vì cái gọi là thành tích phá án của cơ quan điều tra đã đẩy tôi, toàn bộ gia đình tôi, dòng họ tôi vào nỗi oan nhục này.

Tôi biết rằng vì cái đau đớn của xác thịt khi bị đánh đập tra tấn tôi dã man để ép cung mà tôi không thể chịu đựng nổi cái đau đớn xác thịt đó để rồi tôi phải đi nhận nỗi oan vào người, phải nhận cái tội lỗi mà tôi không hề gây ra vào người theo lời mớm cung của điều tra viên, tôi biết đó là cái sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình, và tôi cũng đã cố gắng hết sức mình để sửa lại cái sai này, nhưng tất cả mọi sự cố gắng của tôi và gia đình tôi đều trở nên vô vọng bằng những bản án quá bất công và khi tôi nhận được công văn trả lời của toà án nhân dân tối cao đã bác bỏ lá đơn xin giám đốc thẩm của tôi thì tất cả mọi niềm tin sau cuối của tôi đều sụp đổ hoàn toàn, bởi những quyết định quá bất công của các cấp có thẩm quyền, thực sự giờ đây tôi quá chán nản và suy sụp hoàn toàn, và tinh thần khủng hoảng nặng nề về tư tưởng, khi mà niềm tin vào công lý về sự công bằng của pháp luật sau cùng của tôi bị tước đoạt nốt đi.

Trong những ngày vừa qua tôi cũng chẳng ăn uống được gì, ngày hôm nay tôi cố gắng lắm mới có thể viết lên lời kêu oan thống thiết này, để trình lên ông chánh án toà án nhân dân tối cao, và cầu xin ông hãy soi xét cho mỗi oan này của tôi. Tôi biết khi toà án nhân dân tối cao bác đơn xin giám đốc thẩm của tôi thì tất cả đối với tôi đã hết, lúc này tôi chỉ còn biết rằng tôi bị chết một cách đầy oan ức, và đang phải gánh chịu tất cả những nỗi bất công của pháp luật.

clip_image006

Tôi chỉ biết rằng mình bị chết oan, và tôi sẽ cố gắng kêu nỗi oan này của tôi cho đến hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình, còn các cơ quan có thẩm quyền của nhà nước có giải quyết cho tôi hay không, hay giải quyết như thế nào thì đó là quyền hạn và trách nhiệm của họ. Còn tôi bị chết oan thì tôi phải kêu oan cho đến hơi thở cuối cùng, và khi tôi bị chết đi thì gia đình tôi sẽ tiếp tục kêu oan cho tôi, vì trong xã hội này mọi người đều phải tôn trọng pháp luật, sống và làm theo pháp luật, pháp luật làm đúng thì tôi và gia đình tôi được hưởng đúng và được minh oan. Pháp luật làm sai thì gia đình tôi phải chịu sai, và tôi phải chịu chết oan.

Suy cho cùng sống ở trên đời này ai mà không một lần phải chết, còn sống làm sao để hơn đời một cái tâm mới là cao quý. Còn tôi không gây nên tội lỗi cho cháu Loan nên tôi không có gì phải hổ thẹn với linh hồn của cháu Loan khi gặp nhau nơi chín suối cả và không có gì có thể làm tôi run sợ cả, kể cả cái chết, sống làm sao cho tâm hồn mình thanh thản, sống làm sao để không phải hổ thẹn với lương tâm của mình là được. Tôi còn sống ngày nào tôi sẽ cố gắng sống làm sao cho tốt cho bản thân, với anh em bạn bè đồng phạm đến giây phút cuối cùng, để không ai có thể trách tôi được một điều gì, để gia đình tôi, các con tôi bớt phần lo lắng cho tôi và cố gắng kêu oan cho đến hơi thở cuối cùng, còn được đến đâu thì đến, còn lại gia đình tôi sẽ giúp tôi tiếp tục kêu oan đến cùng, còn lúc nào pháp luật và nhà nước bắt tôi phải chết đưa tôi đi giết một cách oan ức thì tôi cũng hiên ngang đón nhận như một phần tất yếu của cuộc đời phải đến thôi.

clip_image008

Cuộc đời này cũng có còn nỗi đau đớn oan sai và bất công nào hơn tôi nữa không. Tất cả chỉ vì tôi được đẩy ra để làm vật thí mạng, để nhận thay tội cho một kẻ sát nhân, bệnh hoạn nào đó, và vì cái gọi là thành tích phá án của cơ quan điều tra công an tỉnh Thanh Hoá. Tôi không gây nên tội lỗi cho cháu Loan và gia đình tôi biết rõ điều đó cho nên từ trước đến giờ gia đình tôi không hề đền bù cho gia đình cháu Loan. Bởi không ai lại đền tiền cho một người khác khi mà họ biết rõ con họ không gây nên tội lỗi.

***

Kính thưa ông chánh án toà án nhân dân tối cao, nỗi oan này của tôi là có thật hoàn toàn.
Tôi khóc để máu mắt trình lên chánh án toà án nhân dân tối cao những lời kêu oan thống thiết này, cầu xin ông chánh án toà án nhân dân tối cao soi xét cho nỗi oan của tôi và cho thụ lý lại vụ án của cháu Hoàng Thị Loan để điều tra làm sáng tỏ vụ án, bắt đúng người đã gây nên tội lỗi với cháu Loan. Xử đúng người, đúng tội, đúng pháp luật, không làm oan làm sai cho ai cả, trả lại sự công bằng cho tôi được minh oan, để pháp luật luôn là chỗ dựa cho nhân dân và xã hội, để nêu cao tính công bằng và nghiêm minh cho pháp luật.

Tôi xin cam đoan những lời kêu oan thống thiết này của tôi để trình lên ông chánh án toà án nhân dân tối cao là sự thật, nếu sai tôi xin chịu hoàn toàn trước pháp luật. Tôi xin chân thành cảm ơn ông chánh án toà án nhân dân tối cao đã xem xét cho lời kêu oan thống thiết này của tôi.

Lời khẩn cầu kêu oan của người làm đơn.

Lê Văn Mạnh

Nguồn: https://www.facebook.com/trinhbaphuong.trinhba/posts/1634944223433941

__________

Khẩn: Chiếc áo kêu oan của người tử tù

Bạch Cúc

22-10-2015

clip_image010

Chiếc áo kêu oan của tử tù Lê Văn Mạnh. Ảnh: FB Nguyễn Đức Giang

Chiếc áo của người tử tù, chằng chịt những lời kêu cứu oan khuất, được một người bạn tù lén gửi cho gia đình theo ngả thăm nuôi, nhờ đưa về cho người mẹ già.

Người mẹ ấy suốt 11 năm ròng lang thang kêu cầu công lý nhưng vô vọng…

Chỉ còn 3 ngày nữa thôi, có còn kịp không? Ngày 26/10/2015, tử tù Lê Văn Mạnh (trú tại xã Yên Thịnh huyện Yên Định tỉnh Thanh Hoá) sẽ bị thi hành án tử hình với tội danh hiếp dâm giết người.

Bà Nguyễn Thị Việt (mẹ tử tù) cho hay:

– Anh Mạnh bị công an đánh chết đi sống lại, bị ngất và bị tạt nước vào mặt cho tỉnh, thòng lọng cổ treo lên đánh tiếp, anh Mạnh sợ chết nên phải khai nhận… Mạnh bị bịt mặt nên không thể nhận ra người tra tấn ép cung mình.

– Anh Mạnh có chứng cứ ngoại phạm: nhân chứng khẳng định ngày nạn nhân chết anh Mạnh ở nhà em gái phụ giúp chuyển đồ, nhưng tòa đã bác bỏ.

– Luật sư Việt Hoa ở Thanh Hóa, bào chữa cho Mạnh tại phiên tòa Sơ thẩm đã bị đình chỉ hành nghề một năm sau đó. Tại phiên tòa Phúc thẩm, Mạnh tự bào chữa cho mình vì trước đó đã từ chối Luật sư do tòa chỉ định.

Công lý trong trái tim mỗi người, xin cộng đồng hãy cùng lên tiếng, chia sẻ thông tin để hy vọng cứu được một mạng người!

clip_image011

clip_image012

clip_image013

clip_image014

Các bạn có thể tham khảo thêm thông tin tại đây:

– Cô Nguyễn Thị Việt kể về anh Lê Văn Mạnh bị ép cung đánh đập:

Bà Nguyễn Thị Việt Cùng dân oan 3 miền kêu cứu Đài Truyền Hình Đưa Tin về sự oan ức của mình (FB Dương Văn Tuyến).

B.C.

Nguồn: https://www.facebook.com/Bachcuc.kimchi?pnref=story

__________

Chúng ta đang sống trong một xã hội vô lương và mất nhân tính!

Bạch Cúc

Xã hội, văn hóa xã hội được định hình và phát triển ra sao một phần tùy thuộc vào thể chế chính trị điều hành và tác động vào nó.

Một thể chế chính trị văn minh và nhân văn thì sẽ tạo ra một xã hội bình đẳng, văn minh và nhân văn. Người ta có thể nhận diện, đánh giá chung một xã hội dựa trên những hành động, lời nói và cách đối nhân xử thế giữa người với người, giữa người với vật trong xã hội đó. Còn với một thể chế chính trị độc tài, tàn ác thì cái xã hội theo sau nó chắc chắn cũng tỉ lệ thuận với các “thuộc tính” này.

Bạn thấy Xã Hội Việt Nam ngày nay ra sao, thế nào? Có đáng để chúng ta trăn trở, xót xa và suy gẫm…?

Quay ngược trở lại khoảng mười mấy hai mươi năm trở về trước. Lúc ấy, chỉ cần nghe có tin “giết người, chết người” là hầu hết dân chúng đều bàng hoàng, ngạc nhiên lẫn phẫn nộ… Nhưng ngày nay, người với người có thể giết hại lẫn nhau một cách quá đơn giản và nhanh chóng. Hoặc, con người gặp vô số cái chết đến quá bất ngờ với đủ loại lý do khiến cho dân tình chẳng còn thấy lạ lẫm, để mà ngạc nhiên hay bàng hoàng nữa...

Người ta có thể giết chết nhau chỉ bởi do một ánh mắt, một lời nói...

Người ta có thể dễ dàng dùng “Pháp luật” để bắt bớ và cầm tù nhanh chóng những người dám lên tiếng vì chính nghĩa;

Chẳng ở nơi nào trên thế giới mà khẩu hiệu “Độc lập, tự do, hạnh phúc” được nhắc nhiều như vậy nhưng lại bị “vi phạm nghiêm trọng” như vậy!...

Bỏ qua thời kỳ chiến tranh, bạn có đồng ý với tôi rằng chưa bao giờ tính mạng người Việt lại có thể rẻ mạt đến như vậy?

Hằng hà sa số những cái chết oan ức ngoài đường do tai nạn xe cộ;

Hàng triệu bệnh nhân nơm nớp đau đớn chờ đến ngày giã biệt cuộc sống vì căn bệnh ung thư do thuốc độc từ môi trường sống lẫn thực phẩm;

Sản phụ đi sinh nở cũng chết ngang xương vì sự tắc trách của bệnh viện;

Trẻ em chết oan đơn giản và hàng loạt sau khi được tiêm chủng;

Đặc biệt, bạn có ngạc nhiên không khi chưa thấy ở nơi đâu giống như Việt Nam, nơi mà người dân chỉ cần bị bắt nhốt vào đồn Công an là bỗng dưng lăn đùng ra chết rồi được thông báo là họ tình nguyện “tự tử chết”!

Chúng ta đang sống ở một nơi nào vậy? Một thiên đường XHCN nhưng tìm mãi không thể thấy những giá trị nhân văn cơ bản nhất. Chúng ta đang sống ở một xã hội mà Lòng Tự Trọng và Sự Xấu Hổ chỉ được xem như điều xa xỉ!

Những người lẽ ra phải bảo vệ đất nước và bảo vệ nhân dân thì lại là những người bán rẻ đất nước và làm hại nhân dân;

Những người được trao trách nhiệm thi hành “công vụ” lại trở thành kẻ cướp ngang nhiên trấn lột dân chúng ngày đêm ngoài đường;

Những người có chức to thì ăn to, chức nhỏ thì ăn nhỏ và họ có thể ăn bất cứ thứ gì từ gạch cát, xi măng cho đến hố xí và cả tiền cứu trợ...

Xã hội này đang xây dựng giá trị con người bằng những điều gì vậy? Phải chăng là bằng đồng tiền, bằng quyền lực và cả bằng sự vô lương và mất nhân tính!

Tôi chẳng thể quên những năm tháng làm Quản giáo tại một trại cai nghiện. Dù chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi nhưng hiện thực ở “xã hội thu nhỏ” đó đã biến đổi tôi hoàn toàn, và tôi mang theo những ký ức trăn trở đó làm hành trang để buộc mình phải có một lối sống khác và có cách nhìn khác về chế độ, về xã hội mà tôi đang sinh sống.
Bạn sẽ khó có thể hình dung được sự thật, nếu như bạn chưa từng được “trải nghiệm” để có thể hiểu một cuộc sống tù đày là thế nào? Nơi tôi làm việc trước kia chắc chắn không thể khắc nghiệt bằng những trại tù, nhưng cũng đủ khiến tôi phải “kinh hoàng” nhận ra: ở xã hội này người ta có thể dễ dàng tước đi những quyền sống cơ bản nhất của một con người, huống chi là trong một môi trường lao tù thật sự!

Bạn có thấy bất nhẫn không khi thấy người ta hành hạ súc vật? Vậy bạn thế nào, cảm xúc của bạn ra sao khi biết có những anh em chung dòng máu Việt của bạn đang bị người ta ngược đãi, đối xử ác độc còn tệ hơn cả súc vật. Tôi buộc phải nói rằng những người đang “hành xử” như vậy là những người có cách sống vô lương và mất nhân tính nhất! Tôi đau xót và không thể lý giải tại sao?

Tại sao cùng là con người, cùng là những đứa con được sinh ra trên một miền đất mẹ mà người ta có thễ nhẫn tâm tàn hại và hành hạ lẫn nhau như vậy?

Tại sao người ta có thể dửng dưng, im lặng và quay lưng trước lời khẩn cầu và kêu cứu của người khác?

Bạn ơi, Xã hội này sẽ ra sao? Thế giới này sẽ ra sao khi loài người đánh mất Tình Thương và lòng Trắc Ẩn?

Xin bạn hãy cùng tôi gửi một thông điệp, xin hãy chia sẻ và đồng hành với những “Người Khốn Khổ” - những “Tù Nhân Lương Tâm” đang trong song sắt nhà tù để đòi quyền được sống và quyền tự do cho họ.

Làm ơn hãy:

“CHIA SẺ, ĐỒNG HÀNH VỚI KHÁT VỌNG SỐNG, KHÁT VỌNG TỰ DO CỦA NHỮNG TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM VÔ TỘI!”

B.C.

Nguồn: https://www.facebook.com/Bachcuc.kimchi?pnref=story

__________

Chỉ còn mấy chục giờ nữa!

Nguyễn Đức Giang

22-10-2015

Em Lê Văn Mạnh bị Toà án tỉnh Thanh Hóa KẾT ÁN TỬ HÌNH vào ngày 26/10/2015 với tội danh “hiếp dâm & giết người”.

Bản án có nhiều điều khuất tất, chứng cứ em ngoại phạm (lúc đó có nhiều nhân chứng thấy em dọn đồ cho gia đình), Viện Kiểm sát cũng yêu cầu giám đốc thẩm vụ án, 11 năm nay mẹ em Mạnh là chị Nguyễn Thị Việt đi kêu oan cho con trai nhiều nơi, với 6 lần xét xử…, nhưng ” quả bóng ” trách nhiệm của các cơ quan luật pháp đã đùn đẩy, từ địa phương đến trung ương, không giải quyết.

Nhà chị Việt là một gia đình thuần nông, nghèo khó, không có tiền để thuê luật sư, khi biết tin con trai Lê Văn Mạnh sẽ bị tử hình vào ngày 26/10/2015, thứ hai, chị mới lo sợ chạy ra HN, kêu cứu các cơ quan pháp luật của trung ương, của Quốc hội, của Chủ tịch nước và sự chung tay của những người dân sống ở HN, giúp chị kêu oan cho con!

Kính mong sự quan tâm của cộng đồng, đồng hành, đoàn kết cùng gia đình chị Nguyễn Thị Việt cứu lấy con trai Lê Văn Mạnh! Gấp lắm rồi bà con ơi!

clip_image015

clip_image016

clip_image017

clip_image018

N.Đ.G.

Nguồn: https://www.facebook.com/giang.nguyenduc/posts/863869573729223

__________

Chúng tôi yêu cầu

CLB Nhà báo Tự Do

Chúng tôi YÊU CẦU nhà cầm quyền CSVN đình chỉ ngay lập tức vụ án Lê Văn Mạnh. Cho tiến hành mọi thủ tục tố tụng, tranh tụng lại từ đầu nhằm hạn chế sẽ xử tử oan một sinh mạng con người.

Bởi vì :

Quyết định giám đốc thẩm về vụ án Lê Văn Mạnh phạm tội “Giết người”, “Hiếp dâm” và “Cướp tài sản” Số hiệu 14/2007/HS-GĐT ghi rõ:

“1. Hủy bản án hình sự phúc thẩm số 756/2006/HSPT ngày 26-7-2006 của Tòa phúc thẩm Tòa án nhân dân tối cao tại Hà Nội và bản án hình sự sơ thẩm số 61/2006/HSST ngày 13-3-2006 của Tòa án nhân dân tỉnh Thanh Hóa;

2. Giao hồ sơ vụ án cho Viện Kiểm sát nhân dân tối cao để điều tra lại theo thủ tục chung;

3. Tiếp tục tạm giam bị cáo Lê Văn Mạnh cho đến khi Viện Kiểm sát nhân dân tối cao thụ lý lại vụ án.

Lý do bản án phúc thẩm và bản án sơ thẩm bị hủy:

Trong lời khai nhận tội của bị cáo có nhiều mâu thuẫn và thiếu thống nhất nhưng chưa được điều tra làm rõ, vì vậy cần phải điều tra lại”.

Như vậy, vụ án có nhiều tình tiết khuất tất chưa được làm rõ. Giết một mạng người là điều rất nghiêm trọng.

Bà Nguyễn Thị Việt, mẹ của tử tù Lê Văn Mạnh ra Hà nội mang biểu ngữ kêu oan cho con trai ngày 22/10/15 đã bị nhân viên công quyền cướp biểu ngữ.

Theo thông báo mới đây Ngày 26/10/15 con trai bà Việt sẽ bị tử hình.

Rất mong cộng đồng lên tiếng để cứu một mạng người khỏi bị chết oan uổng.

C.L.B.N.B.T.D.

Nguồn: https://www.facebook.com/caulacbonhabaotudo

clip_image019clip_image020clip_image021clip_image022

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn