Ta được gì?

Phong_07

Cuộc xuống đường ngày hôm nay đã kết thúc và chúng tôi lại trở về nhà. Buồn vui lẫn lộn đang chiếm lấy tâm hồn chúng tôi và bao người con đất Việt khác.

Trước sự bành trướng của Trung Cộng tại Biển Đông và trước thái độ thiếu cứng rắn của nhà cầm quyền, chúng tôi, những người con nước Việt, phải làm gì đây?

Xuống đường – phản đối!

Hành động đó rồi được gì? Tại sao phải xuống đường?

Đó là những câu hỏi mà những người bạn của tôi đặt ra cho tôi và bao người con nước Việt khác. Họ cho rằng có đi cũng chẳng giúp được gì. Không! Suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm. Chúng ta xuống đường phản đối Trung Cộng không phải là để phô trương lòng yêu nước của bản thân chúng ta hay bất cứ một cá nhân nào khác mà là vì Tổ quốc đang lâm nguy trước những hành động đe dọa vừa qua từ Trung Cộng. Chúng ta cần xuống đường phản đối để thể hiện chính kiến, nguyện vọng của chúng ta đối với cách hành xử của những người có trách nhiệm. Chúng ta xuống đường để cho thế giới biết con người Việt Nam không hèn nhát, sẵn sàng đứng lên chống lại trước bất cứ những hành động thiếu hòa bình nào. Tất cả những ai là con người Việt Nam, yêu Tổ quốc Việt Nam tôi nghĩ đều cần làm như thế. Hôm nay chỉ là Biển Đông nhưng ngày mai sẽ là đất liền. Tôi không muốn những thế hệ tiếp nối sau này khi được sinh ra, chúng không biết Tổ quốc là gì? Quê hương là gì? Và cho rằng tổ tiên của chúng vì hèn nhát đã để mất nước.

Những ngày qua, hai cuộc xuống đường phản đối Trung Cộng đã nổ ra trên những đường phố Sài Gòn và Hà Nội. Đối với thế giới đây là hiện tượng lạ của Việt Nam, nhưng là dấu hiệu cho thấy một thời kì mới sắp sửa nổ ra, một tương lai mới cho đất nước. Tôi thật sự rất khâm phục những con người đang gào thét ở ngoài kia, già có, trẻ có, trai có, gái có nhưng tất cả đều vì sự toàn vẹn lãnh thổ của đất nước, vì tự do, độc lập của dân tộc.

Tiếc thay lại có một phận là những con người được lớn lên và sinh ra trong đất nước này họ bị trơ trước nỗi đau của đất nước, không những vậy còn dè bỉu, khinh khi những con người đang đứng ngoài kia, bất chấp mưa nắng đòi lại lợi ích không chỉ cho đất nước mà còn cho cá nhân của bọn họ nữa.Tôi đã tự hỏi “cái gì đã làm cho họ trở nên như vậy?”, họ sống ích kỷ, cá nhân, lãnh cảm trước nỗi đau của đất nước. Họ là những con người trí thức, là những trụ cột tương lai của đất nước, nhưng suy nghĩ cua họ thật nông cạn, thua cả một người ăn xin mà tôi từng nghe kể, anh ta ngưng hẳn cái sự ăn xin của mình lại để lắng nghe tình hình đất nước, vì trong sâu thẳm tâm hồn anh ta cũng biết rằng “không còn đất nước thì cũng không còn chỗ xin ăn”.

Dưới sự lãnh đạo như hiện nay thì bao nhiêu năm nữa con người Việt Nam mới hết khổ? Đó là câu hỏi mà đến cả thượng đế cũng không trả lời được, máy tính cũng phải “treo” vì tính không ra. Đó là nỗi trăn trở của biết bao nhiêu con người vì tự do – dân chủ cho đất nước, để rồi phải trả giá bằng những ngày tháng trong ngục tù. Hãy thức tỉnh, thức tỉnh đi hỡi người dân Việt Nam, chúng ta chìm trong cơn mê quá lâu rồi.

P.07

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn