“Đại cục cho ai? Cho dân hay cho giặc? Hay giặc đã ở trong ta?”

Nguyễn Quốc Chính

Sáng nay, có cô em hỏi:

– Sao nhiều người trí thức im lặng hoặc nói những điều nghe… sai sai vậy anh? Họ bảo vì đại cục, anh ạ.

Gã cười, hỏi lại:

– Đại cục cho ai?

Cho dân hay cho giặc?

Câu hỏi ấy, nghe qua tưởng đơn giản, mà thực ra, nó bóc trần một sự thật: cái gọi là “đại cục” ngày nay đã bị biến dạng thành… tấm bình phong để che đậy quyền lực, che giấu sự hèn nhát, và bôi trơn sự thỏa hiệp.

“Đại cục” – mỹ từ hay mỹ miều?

Người ta vin vào “đại cục” để không phản đối nhà máy điện gió sát biển quốc phòng.

Vin vào “đại cục” để im lặng khi đất vàng Thủ Thiêm bị chia năm xẻ bảy.

Vin vào “đại cục” để khen một chiếc xe lỗ nghìn tỷ là… niềm tự hào dân tộc.

Còn phản biện? Góp ý?

Ồ không, phản biện là “gây rối”, là “chia rẽ”, là “phá hoại đại cục”!

Thế nên, trong không khí ngột ngạt của “đại cục”, sự thật trở thành tội phạm, còn sự im lặng được phong thánh.

Cho dân – hay cho giặc?

Nếu “đại cục” là vì dân, thì tại sao:

• Những vùng đất chiến lược như Vân Đồn, Phú Quốc, Bắc Vân Phong từng định cho thuê 99 năm?

• Những dự án trọng điểm lại rơi vào tay nhà thầu nước ngoài, với điều kiện ràng buộc bất công?

• Đặc khu dữ liệu, cáp ngầm, cảng biển, thậm chí trạm thu phí BOT lại do đối tác “đặc biệt” khống chế?

Có phải giặc đã vào nhà, chỉ khác là lần này không cưỡi ngựa, không mang súng, mà cưỡi… cổ phần và giấy chứng nhận đầu tư?

Còn trí thức – bị mua hay tự bán?

Có người nói: “Họ im vì bị mua.”

Lại có người bảo: “Không đâu, họ chỉ quá nhiều cơ hội để… thỏa hiệp.”

Gã thì nghĩ, có những người không bị mua, mà họ tự bán mình với giá rẻ – rẻ hơn cả cái danh ‘giáo sư’ mà họ bấu víu.

Khi trí thức không còn can đảm để nói “không”, thì dân sẽ không còn ai để tin.

Và khi dân mất niềm tin, thì đại cục… cũng chỉ là một đống chữ nghĩa vô hồn đặt trên một nền đất bị sang tay.

Giặc đã ở trong ta?

Giặc bây giờ không mặc áo giáp, mà mặc comple.

Giặc không chiếm thành, mà chiếm chính sách.

Không cướp bằng súng, mà bằng… thông báo thu hồi đất và định hướng truyền thông.

Và nguy hiểm nhất: giặc có thể ngồi trong hội nghị, ký tên trong nghị định, vỗ tay trong cuộc họp, và ngồi yên trên ghế học hàm học vị.

Đại cục cho ai?

Cho dân – hay cho giặc?

Mà nếu có giặc, sao đất trọng yếu để người ngoài?

Hay là… giặc đã ở trong ta rồi, còn ta thì mải ngụy biện bằng “ổn định, hòa hợp, phát triển”?

Không ai làm hại đất nước này bằng một gã trí thức vừa hèn, vừa khôn – và được gọi là “đầy bản lĩnh chính trị”.

Còn dân – họ chỉ có một bản lĩnh: nhìn thấy sự thật, và không im lặng mãi.

Và dưới đây là ảnh và lời bình: fb Hậu Kc Nguyễn

TRÁCH NHIỆM

Có thể là tác phẩm nghệ thuật đại chúng

An Dương Vương chủ quan nhận Trọng Thuỷ làm con rể, không ngờ Thuỷ đánh cắp nỏ thần. Mất vũ khí lợi hại nên thành Cổ Loa thất thủ, An Dương Vương mang theo con gái chạy ra biển.

Bị thần Kim Quy kết tội, Mỵ Châu phải chết do chính tay cha mình.

Mất nước là do phò mã phản bội, vua cha kém tài, sao vua lại nghe rùa thần trút hết tội lỗi cho một nàng công chúa? Đàn ông thời xưa (đã) vô trách nhiệm thế a?!

#truyen100chu

N.Q.C.

Nguồn: FB Nguyễn Quốc Chính

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn