Chất vấn ông Phạm Minh Chính và ông Võ Văn Thưởng

Mạc Văn Trang

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang đứng

Sau khi tôi đăng Stt: “Nhục không thể tưởng tượng!” nhiều ý kiến đồng tình, cũng có những ý kiến khác... Rất cảm ơn ý kiến của 2 chuyên gia về vấn đề này. Xin được giới thiệu để bà con cùng tham khảo.

“NHỤC KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG!

1. Một quốc gia có Viện Hàn lâm khoa học, có Học Viện Hành chính, Học viện chính trị... mà đưa cán bộ sang trường đảng của 1 tỉnh nhờ đào tạo(?)

2. Kẻ thù truyền kiếp đang chiếm đóng trái phép một phần lãnh thổ nước ta, lại đang tiếp tục xâm lược biển đảo, giết hại đồng bào mình mà vẫn đâm đầu sang để nó dạy dỗ(!)

3. Nhân dân hoàn toàn có quyền gọi lũ cán bộ đi sang Tàu đào tạo là bọn việt gian, bán nước, tay sai cho giặc!

4. Tổ tiên ta có bao giờ làm thế không? Trên thế giới, có nước nào hèn, nhục như thế không?”

Mạc Văn Trang

Ông NGUYỄN MINH NHỊ

“Quan hệ Việt - Trung lâu đời, nhất là trong kháng chiến chống Mỹ, họ giúp ta nhiều, ta cám ơn rồi. Nhưng lâu dài, xem ra họ giúp không vô tư, không vì chánh nghĩa mà như ông Lê Duẩn nói là "ta đánh Mỹ cho TQ và LX", và cũng may là ta không nhận vay "nợ máu" dưới danh nghĩa "chí nguyện quân" như Triều Tiên, vậy mà nay còn khó khăn là vậy, bởi trong quá trình giao hảo bao giờ họ cũng "khôn" (có lợi thế) hơn ta, họ gài biết bao cái bẫy. Trường hợp ông Linh với hội nghị Thành đô là một thí vụ: Tự ta cột chân ta vào cái "trục" Tàu Cộng - Thoát ra rồi lại cột vào như chơi.

“Hôm nay cũng cái trò đó, những người cầm quyền lại nhân danh đảng CS "đàn em", đi học "đảng anh" - học Mác-Lê-Mao với cái đảng đang cai trị một nước có truyền thống thù địch truyền đời với dân tộc ta là không thể chấp nhận. Chúng ta mắc "lời nguyền địa lý", không dời cái hình chữ S đi xa được nên ta phải hòa hiếu, nhún nhường, nhưng tuyệt nhiên không "khúm núm", và càng không thể như Hồ Quý Ly, ô danh trước khi mất xác. Thế giới người ta quý trọng một dân tộc Việt Nam có truyền thống bất khuất trước mọi kẻ thù và tuyệt vời hơn là không bị đồng hóa trong một ngàn năm, không có dân tộc nào có sức mạnh Văn hóa phi thường như vậy! Và cũng từ đó nó chỉ cho ta thấy vấn đề Dân tộc là cái bất biến trong quan hệ, xử lý các mối quan hệ. Ai phủ định Gia đình, Tổ quốc đều là kẻ vong bản. Ta không biết có thể để lại được cho con cháu đời sau một cường quốc kinh tế - khoa học - công nghệ như người Nhật, người Hàn hay không, nhưng chắc chắn ta sẽ để lại truyền thống bất khuất, tự lực tự cường trong con mắt kính trọng của bạn bè trên thế giới”.

Ông TÔ VĂN TRƯỜNG

“Chuyên gia Đoàn Văn Tuyến và nhiều người khác hỏi tôi bình luận về thông tin trên mạng về ý kiến của Phó giáo sư Mạc Văn Trang, nguyên văn như sau:

“NHỤC KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC 1. Một quốc gia có Viện Hàn lâm khoa học, có Học Viện Hành chính, Học viện chính trị... mà đưa cán bộ sang trường đảng của 1 tỉnh nhờ đào tạo (?) 2. Kẻ thù truyền kiếp đang chiếm đóng trái phép một phần lãnh thổ nước ta, lại đang tiếp tục xâm lược biển đảo, giết hại đồng bào mình mà vẫn đâm đầu sang để nó dạy dỗ (!); 3. Nhân dân hoàn toàn có quyền gọi lũ cán bộ đi sang Tàu đào tạo là bọn việt gian, bán nước, tay sai cho giặc!; 4. Tổ tiên ta có bao giờ làm thế không? Trên thế giới, có nước nào hèn, nhục như thế không?.

“Trên mạng nhiều lời chia sẻ, đồng tình, xỉ vả, “ném đá” không thương tiếc!. Muốn biết rõ nội tình, phải hỏi đích danh ông Phạm Minh Chính (Trưởng ban Tổ chức Trung ương) và ông Võ Văn Thưởng (Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương).

“Theo thiển nghĩ của tôi, Điểm 1 và 2, kể cả nửa đầu điểm 4 nói trên là hoàn toàn chính xác. Riêng còn điểm 3: Không nên quy kết đơn giản, chỉ dựa vào việc sang Tàu học là việt gian bán nước, tay sai cho giặc mà phải đánh giá căn cứ vào tư duy và nhất là việc làm cụ thể. Nửa sau điểm 4 cần phải xem xét kỹ hơn, có thể Lào, Campuchia, Pakistsan và một số nước châu Phi cũng cử cán bộ sang Tàu học (phân biệt cán bộ đảng sang học, khác với sinh viên đi học đại học ở Trung Quốc).

“Những lời phê phán, “ném đá” trên mạng xã hội có thể thông cảm, nhưng còn quá nặng bức xúc, cảm tính. Mà trong quan hệ với Trung Quốc, sự tỉnh táo của cái đầu luôn luôn là yêu cầu số 1. Còn như với những cán bộ sẵn sàng “bán mình” cho giặc thì họ chẳng cần phải đến học ở Trung Quốc mới bán được.

“Nhà cầm quyền Trung Hoa có nhiều thủ đoạn tinh vi, những luận điệu nhồi sọ nguy hiểm (và có cả việc móc nối cài cắm “tay chân”). Chúng ta không được biết những người được cử đi học có đủ trí thức và bản lĩnh để trao đổi, khi cần phải phản kháng, không cho phép Trung Hoa tuyên truyền chống Việt Nam, đơn phương phát tán chủ nghĩa bành trướng dân tộc hẹp hòi, tuyên truyền thù địch chống các dân tộc khác...

“Tóm lại

“Tôi không tán thành việc đưa cán bộ sang Trung Hoa "học" quy mô lớn, đông, định kỳ như hiện nay. Nếu bắt buộc phải đi theo ký kết riêng trước đây vẫn còn hiệu lực thì phải hạn chế số lượng, chọn lọc người đi, phải quản lý, nắm được nội dung "học tập". Việc này, Việt Nam có nhiều kinh nghiệm nhưng không biết những người lãnh đạo hiện nay cụ thể trực tiếp chịu trách nhiệm là 2 ông Phạm Minh Chính và Võ Văn Thưởng có đủ trí tuệ và bản lĩnh để chăm lo, quản lý việc đó hay không? Nếu không làm được thì tốt nhất nên chấm dứt việc trao đổi học tập cán bộ giữa 2 đảng vì chính Tầu đã tự lột mặt nạ, vứt bỏ quan hệ “4 tốt & 16 chữ vàng’ trắng trợn, công khai xâm lược lãnh hải chủ quyền của nước ta và thò bàn tay "lông lá" vào sâu trong các hoạt động chính trị, kinh tế xã hội của đất nước”.

Còn đây là ý kiến của diễn đàn BAUXITE VIỆT NAM phát biểu từ hôm 5-10-2019 (*)

Ngày 2-5-2014, giàn khoan HD981 của Tàu Cộng ngang nhiên xông vào hoạt động trong lãnh hải Việt Nam, tất cả con dân nước Việt không ai bảo ai đều cảm thấy tim gan nhức nhối. Hưởng ứng tấm lòng sục sôi của cả nước, một buổi sáng, anh em XHDS Hà Nội lập tức kéo đến Vườn hoa Lý Thái Tổ cạnh Hồ Gươm biểu tình chống quân Trung Quốc xâm lược. Khi đến nơi bỗng thấy vòng trong sát tượng đài bụi bay mù trời, nhìn vào có hai công nhân đang cắm cúi cưa đục đá, phía ngoài chăng một vòng dây với tấm biển: “Đang sửa lại đá lát vườn hoa”. Kỳ lạ thật, sửa vườn hoa gì mà chỉ cưa và đục cho bụi bốc lên, ngoài ra không thấy có thêm một việc gì nữa cả, trước mặt họ chỉ là mấy cục đá, mảnh đá lổn nhổn. Nhìn kỹ mới biết hai người này vừa làm chuyện cưa đục vừa lấm lét canh chừng đoàn người biểu tình. Thì ra đó là hai công an giả trang công nhân, cưa và đục cốt cho bụi bay mù mịt, người biểu tình không thể nào len vào đấy hô đả đảo Tàu Cộng xâm lược được.

Tất nhiên là chúng tôi không nản chí. Nhìn nhanh một thoáng chúng tôi cười với nhau, rồi cùng bảo nhau rời bọn họ xuống tầng sân dưới gần đường hơn, đứng dàn thành một hàng dài và bắt đầu giương khẩu hiệu lên. Thì bỗng đâu hai “công nhân” kia cũng bỏ việc đang làm chạy vội đi, chốc sau lộ diện một toán công an ăn mặc chỉnh tề, đang tiến sát lại bao vây lấy chúng tôi. Đặc biệt, một viên công an đi đầu cầm một chiếc loa mới cóong. Khi tới gần, anh ta nâng loa lên, đưa lại sát miệng và bắt đầu cất tiếng ra lệnh cho đoàn biểu tình phải giải tán. Chao ôi! Một giọng vang lên trầm đục, không hề gào to mà cả một vòng người đang đứng đối diện anh ta đều cảm thấy choáng váng, tay chân như rời rã, phải lùi hết cả lại. Hóa ra đó là chiếc loa có chức năng phát ra một tần số rách màng nhĩ khiến cho không ai đương cự nổi, cốt trang bị cho đội quân đàn áp biểu tình. Mỗi lần tiếng loa rè rè phát chúng tôi lại như bị một sức mạnh dội vào đánh bật mình đi. Quá bất ngờ, ai nấy đành phải chịu để cái tiếng loa nhức nhối đuổi dần từng bước xuống lòng đường mà không làm gì chống lại được. Chỉ duy nhất một người không chịu bước xuống. Anh trụ lại, đứng dạng hai chân, vểnh mặt lên, nói lớn: “Tao đứng lại đây cho chúng mày muốn làm gì thì làm. Nào, cứ thét vào tai tao nữa đi! Thét lớn nữa đi!” Và anh đứng yên như trời trồng, mắt nhìn thẳng vào kẻ cầm loa thách thức, khiến kẻ cầm loa cũng chững lại một tí, hình như hơi lấy làm chột dạ. Đó là anh JB Nguyễn Hữu Vinh, một người bạn tranh đấu kiên cường của chúng tôi.

Tấn kịch diễn ra trong chớp nhoáng, nhưng cũng chỉ cầm cự được một chốc. Sau đó thì tất cả đành bất lực kéo nhau ra về. Tôi vừa đi vừa hỏi người bên cạnh: “Đám này mua ở đâu mà có chiếc loa ghê gớm đến thế nhỉ?”. Một bạn đi bên cạnh, không biết tên, trả lời bực dọc: “Mua cái mẹ gì! Anh không thấy những dòng chữ Tàu in trên chiếc loa mới lột trong hộp ra đó sao! Quà tặng của thằng “Bốn tốt” đấy. Chúng nó vừa học xong một khóa đối phó với người biểu tình ở Quảng Đông trở về, hôm nay đem luôn ra làm bài thực tập”. Tôi à lên một tiếng và không nói gì nữa, cứ thế lầm lũi đi. Người nào cũng ôm lấy một cục tức nghẹn lấy cổ mà trở về nhà.

Đọc bài viết của TS Nguyễn Ngọc Chu, trong trí tôi bỗng lóe trở lại cái kỷ niệm không thể nào quên đó của mình cách đây tròn 5 năm. Nó hiện ra trong óc như một lời giải đáp sáng tỏ cho câu hỏi then chốt mà tác giả găm sâu trong bài. ĐCSVN sao lại phải chịu nhục nhã cử hàng đoàn cốt cán hết lớp này đến lớp khác đến “học tập” kẻ thù truyền kiếp, và học làm gì ở cái đám quan chức một tỉnh như Quảng Đông, trong khi người được cử đi học lại là cán bộ trung ương của nước láng giềng? Nhân danh một nước mà để cho một địa phương của nước khác làm thầy sao không biết xấu hổ?

Xin thưa ngay: Không, họ chẳng quan ngại chuyện “cao thấp” trong quan hệ với nhau giữa Tàu Cộng và Việt Cộng như tác giả nghĩ đâu. Họ rất thực dụng. Bởi vì tất cả những cái họ học chẳng phải là lý thuyết cao sâu gì cả. Họ chỉ học lấy làm lòng cái ngón… đàn áp dân chúng. Cái đó thì Đảng Tàu giỏi lắm, phải nói cực giỏi, địa phương nào cũng có bộ phận chuyên trách nhà nghề. Chẳng cứ gì phải lên tận trung ương đảng ở Bắc Kinh mới học được, một tỉnh như Quảng Đông truyền bí quyết cho cũng đủ rồi. Đó là chỗ Việt Cộng còn thua xa Tàu Cộng đến dăm bảy bậc, giống như đệ tử hổ và sư phụ mèo trong truyện dân gian: dù hùm xám phương Nam có chăm chỉ sách đèn bao nhiêu vẫn chưa sao học được hết những ngón hiểm của sói chúa phương Bắc. Kể từ khi ra đời đến nay họ vẫn giữ phận đàn em trong đó có cái lý do này đấy.

Nhưng điều căn cốt mà câu chuyện “chiếc loa” ám ảnh khiến chúng tôi nghĩ cần phải đặt vấn đề trở lại, để nhìn sự vật cho đúng bản chất hơn, ấy là câu hỏi sau đây: Giữa một tình thế đang ngày một thêm hiểm nghèo đối với vận mệnh đất nước, khi kẻ thù truyền kiếp Đại Hán đang ngày một thít chặt vòng vây chúng ta từ hải đảo đến đất liền, ĐCS Việt Nam cất công đi học như vậy, và học liên tiếp trong nhiều năm không lúc nào ngừng nghỉ, là muốn đóng một vai trò đích thực gì? – giữ vững sứ mạng “chèo lái” cho dân tộc bất khuất này như các vị vẫn tự xưng, hay… chuẩn bị đâu đấy một ván bài từ trong thâm cung, để sắp tới ù một tiếng thì phơi trắng ra khuôn mặt phản dân hại nước của ông đảng trưởng Nguyễn Văn Linh (thà mất nước còn hơn mất đảng!!!) bản sao trung thành từ ông vua Lê Chiêu Thống??

Bauxite Việt Nam

M.V.T.

Nguồn: https://www.facebook.com/profile.php?id=100013518285955&__tn__=%2CdC-R-R&eid=ARBEWNH3PZejArRSnIglP5_GLnzra4PUrdCwff_CyVxqBR2cvFkdQo65h oxwt2irm_tNyGkVUQWT5VDc&hc_ref=ARQT0Ddaw59dcBaB_EerlwIISDCT7pBXCKXNITLrC0dtjclr95fNAJiUB4oUrEqmOsk&fref=nf

(*) BVN bổ sung.

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn