Nhà báo tự do Điếu Cày bị ‘mất tay’ trong tù [?]

Nam Phương / Người Việt

Cánh tay Điếu Cày !

 

Được tin anh mất tay

Lòng già đau như cắt

Trời có còn nước mắt

Cùng ta thương Điếu Cày?

 

Bàn tay vàng ghi hình Bản Giốc

Cánh tay vàng ôm dọc giang sơn

Lũ bán nước chặt bàn tay ấy

Giọt máu loang nuôi lớn căm hờn.

 

Cánh tay Anh rụng nơi đâu

Dân tộc hồi sinh từ nơi đó

Tổ quốc bị cụt dần lãnh thổ

Cũng “Xót xa như rụng bàn tay” (*)

 

Những cuộc biểu tình tới đây

Ngàn cánh tay

đấm lên trời khẳng định

Máu Hồng Lạc

không dung phường khuyển nịnh !

- Nuôi những cánh tay

bất tử Điếu Cày !

Anh đã thành biểu tượng

Sức dân mình

Là Đức Phật nghìn tay !

 

Thái Hữu Tình

20-7-2011

------------------------------------------

(*) Thơ Hoàng Cầm (Bên kia sông Đuống)

 

LTS: Nhà báo tự do Nguyễn Văn Hải bút hiệu Hoàng Hải, tức blogger Điếu Cày, 59 tuổi, là người viết blog ‘Điếu Cày’ rất nổi tiếng về các chuyện đấu tranh dân chủ hóa đất nước. Ông tham gia tích cực trong phong trào chống Trung Quốc bá quyền, từng biểu tình với biểu ngữ tuyên bố “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” trên thềm nhà hát thành phố Sài Gòn. Ông bị kết án 30 tháng tù vì bị áp đặt ‘tội trốn thuế’ mà bản án hết hạn ngày 19/10/2010. Nhưng đến nay ông vẫn không được trả tự do và gia đình không hề nhận được bất cứ tờ giấy gì xác nhận tình trạng pháp lý của vụ án.

Bà Dương Thị Tân, vợ ông, đã nhiều lần khiếu nại đều không được trả lời. Bà cũng chưa hề được thăm viếng, gặp chồng ở nhà tù Long Khánh, nơi đang giam giữ ông như luật pháp cho phép.

Mới đây, bà Tân được một nữ sĩ quan công an đề cập ông Hải bị ‘mất tay’ trong nhà tù khi bà đến nhà giam Long Khánh ngày 5/7/2011 vừa qua. Bà làm đơn gửi Bộ Công an CSVN đòi trả lời lý do không cho thăm gặp, tình trạng pháp lý cũng như sức khỏe của ông Hải. Trong đơn thư, bà đề cập trường hợp ‘mất tay’ của chồng.

Dưới đây là nội dung báo Người Việt phỏng vấn bà Dương Thị Tân ngày 21/7/2011.

***

clip_image002

Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải. Hình: Vietnam Exodus

Bà Dương Thị Tân: ‘Không biết bao giờ, tại sao xảy ra’

Người Việt (NV): Chúng tôi thấy phổ biến trên internet bức thư chị khiếu nại về trường hợp của chồng chị, ông Nguyễn Văn Hải bút danh Điếu Cày bị tiếp tục giam giữ dù đã hết hạn tù đã 9 tháng. Đặc biệt, trong thư, chị khiếu nại việc ông Hải bị “mất tay”. Xin chị xác nhận có phải thư khiếu nại đó do chị gửi đến Bộ Công an không?

Bà Dương Thị Tân (DTT): Dạ đúng rồi đó anh ạ.

NV: Từ khi anh Hải bị tù đến giờ, chị đã bao giờ được gặp mặt anh ấy chưa?

DTT: Dạ chưa anh ạ. Tôi chưa bao giờ được gặp mặt hay nhận được tin tức về tình trạng pháp lý cũng như tình trạng sức khỏe của ông ấy.

NV: Mỗi khi chị tới nhà tù xin gặp thì người ta nói với chị thế nào?

DTT: Họ chưa bao giờ trả lời vào câu hỏi của tôi cả. Một số người được đưa ra để nói chuyện với tôi thì luôn luôn nói họ ghi nhận yêu cầu của tôi và đề đạt lên cấp trên, còn họ không có trách nhiệm giải thích, không có thẩm quyền giải thích.

NV: Vậy chị có được tiếp tế tiền bạc hay đồ ăn gì cho anh không?

DTT: Mới có khoảng 5 lần trở lại đây, tôi được gửi một ít đồ ăn, nhưng mà cũng không nói lên vấn đề gì anh ạ. Không có một bằng chứng xác thực nào để thấy số đồ ăn đó có đến tay ông ấy hay không.

NV: Những lần thăm viếng, chị có yêu cầu xin được gặp mặt không?

DTT: Dạ có. Họ có hướng dẫn cho tôi làm đơn, rồi những mẫu đơn họ có sẵn mình chỉ điền vào thôi, gửi đi rồi họ cũng không nói gì tới những việc đó cả. Họ chỉ nói là trong giai đoạn điều tra thì không có cho gặp. Trong khi đó, tôi thấy những người khác bị bắt vào thời điểm đó thì người nào cũng có thân nhân, gia đình được gặp trừ trường hợp của tôi.

NV: Theo chị họ làm vậy có đúng luật không?

DTT: Hoàn toàn sai luật pháp.

NV: Chị có nhờ luật sư tư vấn chị trong những việc này không?

DTT: Tôi có tham vấn một số luật sư, hỏi rõ ràng thì những điều họ làm với gia đình tôi và ông Nguyễn Văn Hải là hoàn toàn sai qui định của luật pháp.

NV: Về chuyện anh Hải bị mất tay, chị có thể kể lại chi tiết cho nghe chị biết trong trường hợp nào?

DTT: Khi tôi đến Cơ quan An ninh Điều tra ngày mùng 5 tháng Bảy, cũng giống như những lần khác, tôi gặp người tiếp dân ngồi ở cái bàn ngày hôm đó. Thường thường mỗi lần đi là tôi đều gặp người đó, đưa nguyện vọng, yêu cầu của gia đình tôi. Hôm đó là do cô Trung tá Đặng Hồng Điệp khi mà tôi nói nếu làm bất cứ điều gì đều phải căn cứ theo luật pháp, cách đối xử với gia đình tôi là chúng tôi không biết một thứ tin tức gì, cũng không có một thông báo gì về  tội danh hay là gia hạn tạm giam lần một, lần hai, hoàn toàn là họ không thông báo.

Tôi yêu cầu như thế thì cô ấy có nói với tôi là “chị nói thế nào chứ nếu chúng tôi không thông báo thì làm sao chị biết anh Hải mất tay”.

Tôi có nói rằng tôi không nhận được bất kỳ một thông báo nào. Cô ấy hỏi lại là “Nếu không nhận được thông báo thì ai thông báo cho chị cái tin đó”. Tôi nghĩ cô ấy nghĩ rằng tôi đã biết việc đó rồi nên tôi đến để yêu cầu cho biết về tình trạng sức khỏe của ông ấy.

NV: Làm sao chị biết anh Hải mất tay?

DTT: Thì thấy chính cái ngày hôm đó, tôi thấy ngày hôm đó căn cứ vào lời nói của cô ấy nói. Rõ ràng là phải có vấn đề gì với ông Nguyễn Văn Hải. Cô ấy nghĩ là tôi đã biết nên cô ấy nói ra như vậy. Ngày hôm đó, chính từ miệng cô đó.

Đơn khiếu nại của bà Dương Thị Tân có đoạn đề cập đến việc Điếu Cày bị 'mất tay'. Hình từ blog ‘cohuynh.multiply.com’

NV: Cô ấy có cho biết là anh Hải mất tay phải, tay trái hay là mất cả cánh tay hay bị mất tay trong trường hợp nào không?

DTT: Khi cô ấy nói như thế, tôi có hỏi thêm vài câu thì cô ấy không nói gì thêm. Cô ấy chỉ nói sẽ đề đạt yêu cầu của gia đình tôi.

NV: Đề đạt yêu cầu gì ạ?

DTT: Đề đạt yêu cầu thông báo trường hợp của ông Hải, sống hay chết, tình trạng sức khỏe cũng như tình trạng pháp lý khi giam giữ người không đúng theo luật pháp thì phải thông báo tình hình cho chúng tôi biết.

NV: Chị có hỏi cô ấy khi nào thì việc điều tra anh Hải chấm dứt? Bao giờ thì sẽ xử án?

DTT: Không bao giờ họ trả lời, anh ạ. Họ chỉ nói họ chỉ là những người ghi nhận và việc giải thích là việc của cấp trên của họ chứ không phải bản thân họ có thể giải quyết vấn đề đó. Luôn luôn là như vậy. Tính sơ sơ, cứ nửa tháng một lần tôi nói chuyện với họ.

NV: Chị lên tận nơi hay gọi điện thoại?

DTT: Tôi lên tận nơi. Tôi đối diện nói chuyện chứ gọi điện thoại chắc gì người ta bắt điện thoại. Tôi lên tận nơi mà thậm chí họ còn né tránh người này đi họp, người kia đi công tác mà tôi ngồi như thế đến trưa thì tôi về.

NV: Bây giờ thì coi như chị bó tay?

DTT: Tôi chỉ hết sức mình làm như vậy, còn việc người ta coi thường luật pháp thì, ở bên này, anh biết rồi, luật pháp chỉ là để cho người dân thường thôi. Họ bảo luật pháp ở trong tay họ.

NV: Chính mồm họ nói?

DTT: Dạ vâng. Họ bảo chính họ có thể kiếm chuyện để bắt tôi được mà. Họ từng chỉ vào mặt tôi nói như vậy. Tôi nghĩ có cái gì mà họ không làm được. Luật pháp với họ cũng chẳng là cái gì cả. Anh thấy nhiều rồi, kể cả cảnh sát sắc phục đánh người, giết người là chuyện bình thường. Bản thân tôi cũng bị họ chận đường đánh mấy lần rồi. Khi mà nghe nói thì các anh cũng khó hình dung ra lắm. Phải ở đây và tận mắt chứng kiến thì mới thấy không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ chỉ có ở Việt Nam.

NV: Xin cám ơn chị về cuộc phỏng vấn này!

Nguồn: nguoi-viet.com

–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

RFI phỏng vấn bà Dương Thị Tân

Bà Dương Thị Tân - Thành phố Hồ Chí Minh

22/7/2011

Nghe (03:47)

Nguồn: Viet.rfi.fr

–––––––––––––––––––––––––––

Thư gởi anh Nguyễn Văn Nam

Blogger Mẹ Nấm

Anh Nguyễn Văn Nam mà tôi gửi thư sau đây, là người đã "hỏi cung" tôi trong suốt buổi chiều ngày 4/6 và cả ngày 5/6 tại trụ sở công an phường Tân Thới Nhất như mọi người đã biết.

Có thể tên anh ta không phải là Nguyễn Văn Nam, tức có thể mạo danh, cũng như các anh bảo "bằng lái xe do các anh cấp giả nhiều lắm"... Nhưng khi thấy ký dưới bản "lấy khẩu cung" thì ít nhất có ghi Nguyễn Văn Nam. Thôi, tạm tin như thế để coi như bức thư có người nhận cụ thể.

Kính gửi anh Nam,

Hôm nay em đọc tin tức trên các diễn đàn và blog (nói nôm na là trên Internet) thì thấy tin này:

ÔNG NGUYỄN VĂN HẢI BỊ MẤT TAY?

(Em đính kèm dưới đây trang 2 lá đơn mà em chắc là anh cũng sẽ được đọc ngay thôi).

clip_image009

Với em, việc này không thể nói đến chữ "lạ" nữa anh ạ!

Còn nhớ chính anh đã nói hôm tra hỏi em về cái áo có in hình blogger Điếu Cày (tức anh Nguyễn Văn Hải) mà em đã mặc khi tham dự Sự kiện truyền thông Công giáo tại Dòng Chúa Cứu thế rằng:

clip_image011

- Tại sao phải in hình Điếu Cày lên áo?

- Tại em thích.

- Thôi, thích cái gì, cứ nói thẳng ra đi, Điếu Cày có gì mà thích, thiếu gì hình đẹp hơn, người đẹp hơn không in ra... Là em thần tượng Điếu Cày nên em mặc chứ gì?

- Ô hay, chuyện em thích ai hay ghét ai, nếu không ảnh hưởng đến bất cứ điều gì cho em hoặc cho xã hội thì có lẽ không nên đề cập anh ạ. Anh nói sai rồi, em chẳng thần tượng Điếu Cày gì cả, là em cảm phục trước những gì anh này làm, và mặc áo in hình anh này ở Sự kiện truyền thông Công giáo, là một cách nhắc nhở những người yêu thích truyền thông nhớ rằng, blogger đầu tiên dũng cảm nói về Hoàng Sa - Trường Sa đang còn bị biệt giam trong chốn lao tù.

- Em biết gì về Điếu Cày mà em nói như vậy?

- Có thể em không biết gì nhiều về Điếu Cày thật, nhưng những gì em đọc trên Internet và sự thật đã chứng minh đó thôi. Cũng như anh có thể một thời thần tượng Paven Corsaghin chẳng hạn, mà anh biết Paven là ai không? Hay Che Ghevara là ai không? Dĩ nhiên Paven và Che khác nhau hoàn toàn, ở chỗ Che có thật.

- Có những chuyện không phải ai cũng biết, em có biết thật ra Điếu Cày là ai không? Ai đứng sau Điếu Cày không?

- Dạ không, mấy chuyện này anh không nói làm sao em biết??

- Điếu Cày là nhân vật do Việt Tân dựng lên, định xây dựng thành một thần tượng đấu tranh... blah … blah...

- Trời, mấy chuyện này sao anh không công khai lên cho mọi người biết?

- Chưa đến lúc.

- Em nghĩ anh nên công khai những chuyện này, bởi nếu có thật thì cũng để những người không biết chuyện như em nhìn nhận sự việc khách quan chứ anh? Theo anh thì lúc nào nữa? Nếu chỉ là sự "ngụy dựng" và khác với thực tế em thấy, em nghe thì té ra em "thờ thần tượng" dỏm sao anh? Bởi thế, các anh nên công khai, kẻo thanh niên yêu nước và cấp tiến lại "bé cái nhầm" nguy lắm anh ạ.

- Rồi sẽ đến lúc đó...

......

Vậy đó anh Nam à,

Tự nhiên bây giờ em lại nhận được thông tin từ người nhà của anh Nguyễn Văn Hải như vậy?

Anh bảo em nên nghĩ thế nào bây giờ?

Cơ quan an ninh điều tra làm gì cũng theo pháp luật. Vậy mà anh biệt giam người ta hơn 4 tháng trời, không tung tích...

Anh có thể giải thích với em rằng, là do Điếu Cày vi phạm quy định của trại giam nên không được gặp gia đình, do Điếu Cày từ chối nhận đồ do gia đình gửi vào... nhưng anh làm sao giải thích với cái tin này hả anh?

Giả sử thông báo của đồng nghiệp anh cho gia đình anh Hải là câu bóng gió hình tượng hay ẩn dụ gì đó, thì tai vạ sẽ đến nhanh với người loan báo đó đấy anh Nam ạ. Anh hiểu chuyện gì xảy ra chứ ạ, kể cả vấn đề thuộc về nghiệp vụ của các anh.

Cả thế giới họ nhìn vào, và Việt Nam cũng phải "khoe" với thiên hạ. Cái tốt không thể khoe mãi, cái xấu không thể giấu mãi được. Nếu các anh cho rằng Điếu Cày do Việt Tân dựng lên như một biểu tượng, thì theo em các anh nên chứng tỏ điều các anh nói một cách công khai chứ không chỉ "bỏ nhỏ" trong buổi "làm việc" với em tại trụ sở công an phường.

Nguyễn Văn Hải là người thật, có hành vi thật. Và, nếu có những "ngụy dựng" như các anh nói, sớm muộn thì rồi ai cũng biết. Đơn giản, cư xử của các anh với anh Hải cũng chứng tỏ ít nhiều, và mọi người nhận ra. Ai thích, có thể tự nhận anh ấy là thần tượng. Chắc hẳn anh đồng ý với em rằng, Điếu Cày khác xa với sản phẩm tuyên truyền dựng lên hình tượng dỏm như Lê Văn Tám. Sự sụp đổ của Lê Văn Tám không thể so sánh với sự sụp đổ lòng tin của dân chúng đối với "tập thể tác giả" dựng lên hình tượng đó đâu anh Nam ạ.

Viết mấy dòng gửi anh, những mong anh có đôi chút giải thích (có thể với tư cách cá nhân hay đại diện cho các anh) cũng trên cơ sở những thắc mắc của tôi về chuyện này. Chí ít, để nối liền mạch với những "đối thoại" trong hai ngày 4, 5/6 vừa rồi với anh ở Tân Thới Nhất. Mặc dù, chuyện bây giờ là chuyện mất tay của anh Điếu Cày.

Hay, đây là "thông điệp" mà người sĩ quan công an nói trên có ý thông báo: "Nhà cầm quyền sẽ "chặt tay" những thành viên của bất cứ ai thuộc "phe" chống đối???

Và nếu là chặt tay (cánh tay) thật, thì anh Nam ơi, câu chuyện sẽ còn dài hơn nhiều. Nhưng anh yên tâm, em chỉ viết thư cho anh một lần, thư sau nếu có, người nhận sẽ không phải là anh.

Kính chúc anh và gia đình mạnh khỏe,

Kính thư.

Blogger Mẹ Nấm

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh

Nguồn: menam0.multiply.com

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Nhớ Điếu Cày, người bạn tù

Nguyễn Bắc Truyển

clip_image013

Tôi gặp Điếu Cày vào khoảng tháng 9/2009 tại Phân trại số 2, trại giam Xuân Lộc. Anh vừa chuyển về từ trại giam ở Cà Mau. Anh bị giam chung với các tù thường phạm, còn chúng tôi bị giam tại khu giam riêng mà mọi người hay gọi là khu chính trị. Khu chính trị biệt lập nên không một tù nhân thường phạm nào được đến, ngoại trừ các tù nhân là trật tự, y tế, canteen... giúp việc cho trại giam mới được vào trong khu.

Một buổi chiều, nhân tiện xuống trạm xá xin thuốc, anh tạt qua chỗ chúng tôi. Tôi không biết anh, còn anh chỉ giới thiệu là Điếu Cày. Anh kể cho chúng tôi nghe về các cuộc biểu tình chống Trung Quốc, chống rước đuốc Thế vận hội Bắc Kinh... diễn ra 2007 - 2008. Anh kể chuyện hăng say, nhiệt thành, vì anh biết chúng tôi rất "đói" tin tức. Tính cách lạc quan của anh thắp lên niềm hy vọng cho chúng tôi, anh như ngọn lửa có thể bùng cháy lên bất cứ nơi nào anh ghé qua. Và cũng vì tính cách đó, anh được trại giam chiếu cố đặc biệt, anh thường xuyên bị làm việc, bị chuyển nơi giam giữ...

Anh lao động trong đội rau xanh của trại giam, còn chúng tôi thì trại giam phân cho một miếng đất và tự trồng trọt để cải thiện, chúng tôi trồng được rất nhiều loại rau, trái cây... Có sản phẩm ngon chúng tôi tìm cách gởi cho anh, khi thì bó rau, nắm đậu que, đậu đũa, trái đu đủ, nải chuối... Chúng tôi san sẽ với anh bằng tình thương của chiến hữu, của những người chung một con đường: làm sao cho đất nước tốt hơn, có nhân quyền, có dân chủ, có tự do theo đúng nghĩa.

Những buổi chiều trước khi cửa buồng giam đóng lại, chúng tôi tìm cách đứng cao hơn bức tường, nhìn về phía buồng giam của Điếu Cày để thấy anh đứng ngoài sân cũng ngó về hướng chúng tôi, một cánh tay giơ lên, một chữ V giơ lên để động viên nhau. Đôi khi đi lướt qua nhau, cũng chỉ kịp nói: cố lên nhe. Anh và tôi còn hẹn gặp nhau ngoài "đời" vào cuối năm 2010.

Tháng 10/2009, khu chính trị tổ chức tuyệt thực, phản đối trại giam giam giữ hà khắc và vi phạm những quyền lợi mà người tù được hưởng. Điếu Cày chiều nào đi lao động về, anh ra sân ngó về khu giam chúng tôi như chờ đợi một tin tức nào đó, chúng tôi đang bị cô lập "nội bất xuất, ngoại bất nhập", anh tìm cách chuyển thông điệp đến cho chúng tôi để ủng hộ cuộc tuyệt thực, có khi chỉ là một lời nhắn từ một người tù thường phạm. Tinh thần đồng đội của Điếu Cày mạnh mẽ, có lẽ anh đã từng là người lính, anh sống đơn độc một mình, xung quanh không chiến hữu. Anh phải đối phó với những sự nhũng nhiểu, ngược đãi, nhưng anh bất chấp, anh luôn lên tiếng bênh vực cho người tù, anh luôn ủng hộ những người anh em của mình. Điếu Cày có bản lĩnh, dũng khí của một người thủ lĩnh.

Gần tết âm lịch năm Tân Mão, mọi người đang chuẩn bị lo đón Tết, thì cũng là lúc chúng tôi nhận được tin Điếu Cày chuyển trại giam. Chúng tôi không bất ngờ, nhưng buồn. Thế là, không được còn thấy dáng người cao gầy mặc bộ đồ tù giống như hươu cao cổ hay được nghe giọng nói Hà Nội đầy sự lạc quan, sôi nổi. Cái điếu cày mang lại cho con người sự thư giãn, cảm giác khoan khoái, thoải mái. Anh Điếu Cày thì mang lại cho người bạn tù sự ấm áp, thân thương và niềm tin. Điếu Cày – cái nickname bình dị, dễ thương, nhưng con người anh thì thật sự là không đơn giản. Anh chính là người giữ lửa và truyền ngọn lửa yêu nước.

Cuộc hẹn hò không thành sự thật, anh bị giam giữ tiếp tục với lời buộc tội khác. Nhưng dù cho sự buộc tội nào đi chăng nữa, cũng không che dấu được cái "tội yêu nước" của Điếu Cày. Đúng ra, anh đã được gặp vợ gặp con từ vài tháng nay, nhưng bổn phận và trách nhiệm, anh bình thản tiếp tục ngồi sau song sắt nhà tù, vì chỉ một tờ cam kết, anh có thể ra về. Tôi không biết trong hoàn cảnh hiện nay, anh có biết rằng gia đình, đồng bào trong và ngoài nước đang hết sức quan tâm và lo lắng cho sự an toàn của anh vì gia đình không biết tin tức về anh và gần đây chị Tân, vợ anh Điếu Cày lại nhận được tin xấu về anh. Với đức tin của mình, tôi cầu nguyện cho anh được bình an.

Sài Gòn ngày 21/7/2011

clip_image015

N.B.T.

Nguồn: danlambaovn.blogspot.com

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn