Không thể không viết để nói lại “Câu chuyện không thể không nói” của nhóm học giả Trung Quốc

Huỳnh Ngọc Chênh

Kỳ 1

Không biết để chuẩn bị cho âm mưu gì mà Trung Quốc đưa ra một đội quân hùng hậu gồm hàng loạt nhà nghiên cứu, giáo sư, tiến sỹ để viết một loạt bài mang tựa đề: “Câu chuyện KHÔNG THỂ KHÔNG NÓI giữa Trung Quốc và Việt Nam". Trong đó gồm 5 bài nói về: quan hệ Việt Trung từ thời cổ đại cho đến ngày nay, kể công Trung Quốc viện trợ cho Việt Nam đánh Pháp và đánh Mỹ, tranh chấp chủ quyền 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và vấn đề biên giới trên bộ lẫn trên biển của VN với các nước láng giềng.

Đọc nghiêm túc hết loạt bài ấy tôi thấy không thể nào không kéo bàn phím ra để nói lại vài điều.

Nhóm học giả TQ cho rằng nhờ qua 1000 năm Bắc thuộc mà người Việt mới được khai hóa, mới có chữ viết, mới biết lễ nghi, tập tục

Trong lịch sử nhân loại, thông thường một dân tộc bị một dân tộc khác cai trị thì chỉ trong vòng 300 năm đã bị đồng hóa rồi. Thế sao qua một 1000 năm được TQ cai trị, khai hóa, dạy dỗ cho từ "chỗ không có gì hết thành chỗ có văn minh" người Việt vẫn cứ còn là người Việt và không biến thành người Hoa như các dân tộc bị đô hộ khác? Phải hiểu rằng sức mạnh đồng hóa của người Hoa là vô cùng mãnh liệt, có một không hai trong lịch sử nhân loại. Ngay những dân tộc đánh thắng và tròng ách thống trị lên đầu người Hoa mà vẫn bị họ đồng hóa ngược trở lại. Đó là trường hợp của Mông Cổ và Mãn Thanh. Với Mông Cổ thì còn nói do văn hóa du mục thiếu tập trung chứ còn dân tộc Mãn Thanh đã có một bề dày văn minh không thua kém người Hoa mà vẫn cứ bị đồng hóa dù đang ở trên thế thượng phong. Thế tại sao một nhúm bộ lạc ở phương nam chưa có chút văn minh mà suốt cả 1000 năm đô hộ và khai hóa kéo dài từ đời nhà Tần qua đến hết đời nhà Hán, nhà Đường mà vẫn không đồng hóa được?

Ấy là do nhóm người Việt đó đã có một nền văn minh to lớn đáng tự hào rồi. Họ có nhà nước, có tiếng nói, có tập tục và thậm chí có cả chữ viết riêng nữa. Nhưng chính người Hoa tràn vào đã tiêu diệt sạch hết. Hãy nhớ lại là khi Tần Thủy Hoàng thống nhất đượcTrung Hoa, thì việc đầu tiên mà y làm là giết sạch nho sỹ và đốt sạch sách vở của sáu nước kia. Đó là các nước chư hầu nhà Chu đồng loại với y, huống chi là một nước khác giống ở tận phương nam làm sao mà y tha cho chuyện bắt trí thức và hốt hết sách vở về Tàu để hủy diệt một nền văn minh. Chưa nói trong những sách vở của ta mà nhà Tần mang về Tàu có những thứ mà người Hoa có thể cướp bản quyền và biến thành tài sản văn hóa của họ (vì vậy mà đã có những nhà nghiên cứu đặt lại vấn đề bản quyền Kinh Dịch là của ai). Nếu công việc đó nhà Tần làm trong vòng vài trăm năm thì chắc chắn người Việt sẽ còn cất giấu được những di tích văn hóa. Nhưng ở đây là một 1000 năm. Sau một 1000 năm hủy diệt thì chẳng còn gì nữa. Chúng hủy sạch rồi đưa sách vở chữ viết của chúng vào nhồi sọ dân ta. Chuyện đó cũng đã lặp lại lần nữa khi quân Minh đánh thắng nhà Hồ. Chúng quơ quét sạch sẽ sách vở lẫn những người trí thức của đời Lý- Trần đem về Trung Quốc để khai thác.

Nếu người Hoa có sức đồng hóa vô địch thì người Việt lại là một dân tộc cường sinh có sức đề kháng vô địch trong lịch sử nhân loại. Trong suốt một 1000 năm đó người Việt không lúc nào để cho bọn cai trị phương bắc yên thân. Dân ta liên lục nổi lên đánh trả. Có một bô phận dân chúng bị chúng cai trị và đồng hóa dần, nhưng một bộ phận dân chúng khác phải trốn vào núi rừng lập chiến khu kháng chiến. Qua 1000 năm như vậy người Việt vẫn cứ tồn tại ở dưới dạng là những chiến binh. Chiến binh thì không thể mang theo những ghi chép, mang theo những tập tục đời thường. Họ phải bỏ hết để thích nghi với cuộc sống chiến đấu. Bên người họ chỉ là tiếng nói để thông báo hiệu lệnh và vũ khí để chiến đấu. Cuối cùng thì họ thắng lợi và giành được độc lập. Nhưng sau 1000 năm như thế họ mất tất cả chỉ còn giữ lại tiếng nói, tâm hồn và ý chí bất khuất của người Việt.

Cho nên đừng nhắc đến chuyện tại sao người Việt phải vay mượn chữ viết và tập tục của người Tàu mà khơi thêm lòng căm thù của người Việt. Chưa nói trong cái nền văn hóa của Trung Hoa không thể không có những thành quả trí tuệ của người Việt bị cướp về Tàu rồi xóa mất bản quyền. Ai chẳng biết người Tàu còn có truyền thống ăn cắp bản quyền mà thế giới thời nay rất kinh sợ. Ngay cả đạo Phật của Ấn Độ rành rành là vậy nhưng khi mang về đến TQ thì đã bị chế biến lại thành đạo Phật theo kiểu Tàu nữa là thứ khác. Nếu thời đó nhà Đường mà đánh chiếm Ấn Độ thì lịch sử TQ đã ghi rằng Đạo Phật là của TQ rồi. May mà chuyện đó không xảy ra. Công nghệ đúc súng thần công của TQ là do một người Việt dựng nên. Đó Hoàng tử Hồ Nguyên Trừng, ông tổ súng thần cơ của Đại Việt, đã bị quân Minh bắt về Tàu cùng với hàng loạt trí thức khác khi chúng đánh thắng nhà Hồ ( tư liệu về Hồ Nguyên Trừng).

Chuyện vay mượn ngôn ngữ, chữ viết và ảnh hưởng văn hóa là chuyện thường tình của nhân loại. Văn minh, ngôn ngữ và chữ viết của Âu -Mỹ ngày nay là dựa trên cái nền của văn minh Hy-La và một ít Á Rập đó thôi. Nhưng cái đau đớn của người Việt là chúng ta bị cưỡng bức phải từ bỏ cái ta đang có để vay mượn của Trung Hoa. Và bây giờ nhóm học giả này lại mang ra kể công.

Xin thưa rằng vì bị trong cái vòng ảnh hưởng của TQ mà Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản qua hàng ngàn năm đã không ngóc đầu lên nỗi. Nước nào cũng tính đến chuyện thoát ra khỏi cái bóng của Trung Hoa. Nhật Bản đã may mắn thoát trước nên trở thành quốc gia giàu mạnh vượt qua nhiều nước Âu-Mỹ. Hàn Quốc, Đài Loan mới thoát ra vài chục năm lại đây mà cũng đã thành văn minh giàu mạnh rồi.

Còn việc lấy huyền sử ra chứng minh rằng người Việt đồng căn đồng chủng (cùng gốc cùng loài) với người Hoa thì không cần thiết phải tranh luận. Những huyền thoại truyền miệng thời mông muội ấy, khi cả TQ lẫn VN đều chưa có sử sách ấy thì không đáng để quan tâm.

Kỳ 2. Ai mang ơn Trung Quốc?

Lại nói về nhóm học giả TQ gồm toàn những giáo sư, tiến sỹ rầm rộ xuất quân viết loạt bài Câu chuyện "không thể không nói" giữa Trung Quốc và Việt Nam với nội dung từ đầu đến cuối hàm ý rằng Việt Nam phải biết ơn TQ. Ấy là do từ thời tiền sử mông muội người Việt cũng do người Hoa sinh ra, qua ngàn năm Bắc thuộc nhờ vào sự khai hóa và dạy dỗ của các quan thái thú TQ mà người Việt mới trở nên văn minh, mới có ngôn ngữ và chữ viết, mới có phong tục tập quán và lễ nghi, rồi qua thời hiện đại nhờ vào sự giúp đỡ của TQ mà VN mới đánh thắng được hai đế quốc xâm lược là Pháp và Mỹ. Thế mà bây giờ VN lại còn tranh giành hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vốn thuộc của TQ, rồi nhân dân VN đi biểu tình nói xấu TQ là "gã láng giềng to xác xấu bụng" là không còn đạo lý gì cả, là phủi sạch ơn của TQ.

Nhưng thực sự thì ta có cần mang ơn TQ không nhỉ?

Có cần mang ơn TQ vì những giúp đỡ hay không?

Không ai phủ nhận những giúp đỡ của nhà cầm quyền Trung Hoa cộng sản với các đồng chí của mình. Từ năm 1949 đến nay, TQ đã làm nghĩa vụ quốc tế vô sản với ít nhất ba nước trong khối. Đó là Bắc Triều Tiên, Khơ Me Đỏ và Việt Nam.

Nhờ vào sự giúp đỡ to lớn đó mà đảng Cộng sản Triều Tiên chiếm được nửa bán đảo Triều Tiên và tồn tại đến bây giờ, Khơ Me Đỏ của Pôn Pốt chiếm được Kampuchia rồi tấn công "cáp duồn" Việt Nam được một vài lần trước khi giãy chết, và Việt Nam đánh thắng được Pháp rồi Mỹ để đưa cả nước tiến lên CNXH.

Nhưng có cần thiết mang ơn TQ về những giúp đỡ đó hay không?

Có lẽ nên xét riêng từng trường hợp cụ thể. Trước hết là với Bắc Triều Tiên và phải xét trên hai khía cạnh: nhà cầm quyền và nhân dân. Dĩ nhiên là nhà cầm quyền độc tài cộng sản gia đình trị BắcTriều Tiên phải đời đời mang ơn TQ. Không có xương máu của hàng vạn chí nguyện quân TQ đổ xuống và không có sự chống lưng của TQ đến tận bây giờ thì “triều đại nhà Kim” không thể lên nắm được chính quyền và tồn tại đến ngày hôm nay để truyền tới đời thứ ba.

Nhưng liệu nhân dân Bắc Triều Tiên có biết ơn TQ không nhỉ? Câu trả lời đã có ngay qua thực trạng tồi tệ về mọi mặt mà nhân dân Bắc Triều Tiên đang rên xiết chịu đựng hơn nữa thế kỷ qua. May mà họ đang bị bịt mắt bịt tai để không nghe và thấy cảnh sống xa hoa sung túc của những người đồng bào bên kia vĩ tuyến vốn không được hưởng ơn mưa móc của TQ.

Với chế độ CS Pôn Pốt thì sao? Cũng vậy, đến xuống mồ rồi họ vẫn vô cùng mang ơn TQ. Nhưng liệu nhân dân Khơ Me biết ơn hay phải căm phẫn đến tận xương tủy khi mà vì sự giúp đỡ đó mà hàng triệu thân nhân của họ phải phơi thây trên những cánh đồng tập thể theo kiểu Đại Trại, hàng vạn người khác phải chết thảm trong ngục tù Tung Sleng.

Bây giờ xét đến Việt Nam. Cũng xét trên hai khía cạnh, nhà cầm quyền và nhân dân. Không thể chối cãi trước những lập luận vững như bàn thạch của các học giả TQ là không có sự giúp đỡ của TQ thì nhà cầm quyền Việt Nam khó thể thắng Pháp để giành được nữa nước vào năm 54 và khó thể thắng Mỹ để giành được nửa nước còn lại vào năm 75. Nhà cầm quyền Việt Nam không thể nào không mang ơn TQ đến đời đời… nếu như:

- Đến gần giai đoạn cuối của cuộc chiến Đông Dương, TQ không nhảy vào phỗng tay trên quyền chi phối lực lượng Khơ Me Đỏ rồi sau đó xúi giục đám này tấn công vào sau lưng Việt Nam.

- Đến năm 1972, TQ không đi đêm thỏa hiệp với Mỹ trên lưng Việt Nam và đến năm 1974 không thừa nước đục nhảy vào chiếm lấy Hoàng Sa.

- Không có cuộc chiến tranh thảm khốc nổ ra vào năm 1979. Năm đó vì muốn làm vừa lòng Mỹ để xin xỏ tiền vốn và công nghệ của Mỹ, muốn trả thù cho đám đàn em khát máu Pôn Pốt nên TQ đã xua hàng vạn quân qua biên giới dạy cho Việt Nam một bài học bằng máu, máu của quân đội và nhân dân vô tội VN và máu của hàng vạn thanh niên TQ đổ lai láng thành sông.

- Năm 1988, TQ không cho tàu chiến tràn vào đảo Gạc Ma, nã đại bác giết chết 64 chiến sỹ công binh VN trong lúc họ hoàn toàn không có một phản ứng gì. Máu lại loang đỏ Biển Đông.

Máu thành sông, thành biển ấy đã rửa sạch ơn nghĩa của TQ trước đây đối với nhà cầm quyền VN. Điều đó đã được ông Lê Duẩn, người đứng đầu cao nhất của nhà cầm quyền VN trước đây khẳng định. Không những vậy ông còn xác định TQ là kẻ thù số một của VN. Như vậy từ ân đã chuyển thành oán rồi nên chẳng còn gì để nói với nhau nữa.

Sau này do tình thế thay đổi, nhà cầm quyền VN buộc phải quay lại bang giao với TQ thì cũng bang giao trên cơ sở bình đẳng giữa hai nước láng giềng chứ không phải trên cơ sở ơn nghĩa, trên - dưới với nhau như xưa kia. Do vậy các học giả TQ đừng kể chuyện ơn nghĩa ra đây nghe rất chối tai và nhà cầm quyền VN đương đại không hà cớ gì phải quỵ lụy trước nhà cầm quyền TQ vì những chuyện ơn nghĩa mà máu đã rữa sạch hết rồi.

Còn đối với nhân dân Việt Nam thì sao? Nhân dân VN không hề bạc nghĩa vô ơn, nhưng nhân dân VN vẫn có sẵn một câu trả lời chắc nịch. Dĩ nhiên là phải trừ ra vài thằng phản động đã lỡ nhận tiền của bọn người “lạ” nước ngoài và đang bị chúng đứng đàng sau giật dây xúi giục nên có thể có ý ngược lại.

Còn chuyện Hoàng Sa và Trường Sa? Hai quần đảo đó thuộc chủ quyền Việt Nam là chân lý bất di bất dịch không phải bàn cãi nữa. TQ dùng sức mạnh và đục nước béo cò tạm thời cướp đi một nửa. Nhân dân Việt Nam sẽ quyết lấy lại bằng mọi cách. Ngày hôm nay chưa được thì ngày hôm sau.

Còn chuyện công hàm của Thủ Tướng Phạm Văn Đồng. Lúc VN đang quẫn bách vì đánh lại một siêu cường số một thế giới, người đồng chí lớn TQ đứng đằng sau hô hào vì lý tưởng XHCN, vì nghĩa vụ quốc tế vô sản, hãy đánh mạnh đi anh giúp cho, nhưng một tay đưa ra giúp đồng thời với một tay còn lại chìa ra tờ giấy bảo ký đi. Hành vi ấy đê tiện y hệt như một anh nhà giàu làm bộ ra tay nghĩa hiệp với một chị hàng xóm nghèo khổ đang quẫn bách vì hết tiền mua cháo cho con, một tay đưa tiền ra đồng thời với tay kia mò vào chỗ kín của người phụ nữ rồi ra hô hoán lên chị ấy đã dâng hiến phẫm tiết cho y. Các học giả TQ hãy dùng hết sở học mà biện minh hành vi đó là không đê tiện đi thì mới nói đến chuyện VN đã công nhận cái gì gì đó ngày xưa.

H.N.C.

Nguồn: huynhngocchenh.blogspot.com

Sáng lập:

Nguyễn Huệ Chi - Phạm Toàn - Nguyễn Thế Hùng

Điều hành:

Nguyễn Huệ Chi [trước] - Phạm Xuân Yêm [nay]

Liên lạc: bauxitevn@gmail.com

boxitvn.online

boxitvn.blogspot.com

FB Bauxite Việt Nam


Bài đã đăng

Được tạo bởi Blogger.

Nhãn